18.

1K 167 139
                                    

18.

Rốt cuộc Tiêu Tán cũng có thời gian nghỉ ngơi, ngồi trong góc duỗi chân mở điện thoại ra. Kết quả là mới không nhìn Vương Nhất Bác một tí mà cậu nhóc này đã đến tìm mình rồi. Tiêu Tán nhìn theo từ ống chân trắng như tuyết lộ ra bên ngoài lên trên, thấy cậu đưa tay ra. Anh hơi ngơ một chút, không kịp phản ứng: "Sao thế?"

Cậu thiếu niên lắc lắc bàn tay to không hợp tí nào với khuôn mặt tinh xảo của mình. Trong lòng bàn tay có một chiếc dây thun, giọng hơi khàn khàn, rì rì than thở: "Nóng quá trời."

Tiêu Tán bất đắc dĩ cầm lấy dây thun, để điện thoại vừa mới cầm được một tí qua một bên: "Ngồi xổm xuống."

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn ngồi xổm giữa hai chân anh. Anh trai bị cái tư thế ngồi như này của cậu làm cho giật mình, đầu không biết lái xe đến nơi nào, lập tức cao giọng: "Chuyển! Chuyển qua đây!"

Tiêu Tán buộc chỏm tóc trông y hệt quả táo trên đầu Vương Nhất Bác.

Tóc cậu vừa mềm, lại vừa dày. Mũi cao, đường nét tinh xảo, làn da lại trắng nõn. Tiêu Tán buộc chỏm tóc cho cậu mà cảm giác bản thân như đang nuôi con gái ấy.

Cậu thiếu niên cả ngày luyện tập không ngừng từ từ nhắm mắt dựa lên người anh cậu. Gió thoang thoảng xung quanh. Rõ ràng là trong hoàn cảnh ồn ào, nhưng hai người lại như mang kết giới, tạo ra một thế giới nhỏ riêng biệt yên tĩnh.

"Tại sao cậu út nhà mình tìm anh trai nhỏ PD buộc tóc nhò? Chẳng phải tui đã bảo với nhóc ý hồi trước tui là Tony đó sao. Đừng nói là buộc chỏm táo, có tết tóc tui cũng tết được cho nhóc ý luôn á!"

"Chắc do anh trai PD đẹp trai hơn lão Tam ông đó. Nhất Bác là nhan khống mà."

"............ sao nhân viên của chương trình đều đẹp hơn, giỏi hơn tui zậy nè. Tui mà debut được đúng là chuyện lạ có thật luôn á!"

"Được rồi." Buộc xong rồi mà Vương Nhất Bác vẫn cứ dựa lên người anh, không chịu đứng dậy. Tiêu Tán đưa tay vỗ vỗ gáy cậu: "Được rồi đó! Đứng lên uống nước đi! Môi khô hết cả rồi kia kìa!"

Tiểu Vương thì lại có cách khác để làm môi hết khô, cứ nhìn chằm chằm vào môi anh cậu. Thầy Tiêu hung dữ liếc mắt một cái là nhìn thấu ý đồ của cậu, trừng mắt lại.

"Nghĩ cũng đừng có nghĩ! Uống nước xong thì về tập đi!"

Mối quan hệ giữa hai người càng ngày càng tệ luôn á, tình anh em yêu thương đùm bọc nhau đã sớm thành gió thoảng mây bay rồi.

Nhất Bác vừa về nhóm được một lúc thì thấy Tiêu Tán đứng lên ra ngoài nghe điện thoại.

Ánh mắt cậu dõi theo bóng dáng của người ấy. Rõ ràng là chẳng nghe được xem người gọi đến là ai, nhưng lại có trực giác chuẩn đến mức đáng sợ.

Sau một tiết rồi mà Tiêu Tán vẫn chưa quay lại. Vương Nhất Bác mặt vô cảm bước đến bên cửa sổ, nhìn bóng dáng cao gầy dưới bóng cây ở bên ngoài. Tiêu Tán vẫn đang nói chuyện. Không đội mũ, đeo khẩu trang nên dù đứng rất xa cũng vẫn có thể thấy anh đang cười.

Cậu thiếu niên lạnh lùng nhìn khung cảnh đó, rồi kéo rèm, đi không quay đầu lại.


Tiêu Tán ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, điềm đạm nói chuyện với người ở đầu dây bên kia: "Vương Dực, cậu biết rõ tôi là người rất hay nhớ về quá khứ nhỉ."

[BJYX|EDIT|HOÀN] Hiền giả chi áiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ