(TG 2) Chương 46: Gả cho sư đệ.

2.5K 175 21
                                    

Edit & Beta: SwaniSwania. (Chỉ đăng tại Wattpad)

Chương 46: Phiên ngoại - Giang hồ đồng quy (cùng đi).

Bùi Hồi khoác một kiện áo đơn, lau tóc đi ra. Tạ Tích một bên tay cầm cuốn sách, một bên chú ý nhiệt độ nước nóng, vừa thấy Bùi Hồi liền đem cuốn sách để ở bên cạnh, tiếp nhận khăn vải lau tóc thay y.

Bùi Hồi gảy bình trà, đem lá trà đặt trong lòng bàn tay ngửi ngửi: "Hương vị không tồi."

Tạ Tích liếc mắt: "Trà mới."

Lá trà bên trong bình trà trọng lượng chỉ khoảng nửa lạng, chất lượng lá trà trước đây hắn uống toàn là trà đỉnh cấp có tên tuổi. Với tính cách của Tạ Tích dĩ nhiên không chỉ mua một hai cân? Bùi Hồi đem nghi hoặc hỏi ra.

Tạ Tích nói rằng: "Năm lượng bạc, đành chỉ mua nửa lạng trà."

Lòng bàn Bùi Hồi tay run lên, mặc dù y sinh hoạt ở trên đảo mấy năm cũng biết giá hàng bên ngoài. Năm lượng bạc đủ để một nhà bách tính bình thường tiêu xài một năm, mua nửa lạng lá trà này liền tốn năm lượng bạc, không trách Tạ Tích chỉ mua một chút.

Tạ Tích chỉ chỉ lá trà: "Trà tiến cống." Như thế nửa lạng lá trà này vẫn là do hắn có quan hệ mới mua được, dù sao cũng là trà tiến cống, cố định hai quý hàng năm đưa vào hoàng thành, tất nhiên người khác rất khó uống được.

Bùi Hồi bỗng nhiên tỉnh ngộ, đem lá trà thả lại bên trong bình. Nâng quai hàm nhìn chằm chằm ánh nến chập chùng, bỗng nhiên nói rằng: "Tân đế là một minh quân."

Tạ Tích xoa xoa mái tóc dài ướt nhẹp của Bùi Hồi, hờ hững nói rằng: "Nếu là hắn dám làm việc ngu ngốc, có rất nhiều người đem hắn kéo xuống." Tân triều thành lập, tối kỵ bất ổn. Hai thị tộc Vệ Tạ xác thực có không ít người tài ba dị sĩ, đủ để đảm đương danh thần thiên cổ, mà nếu như quân vương không hiền, bọn họ cũng không ngại thay người khác.

"Nhưng mà, xác thực làm rất tốt."

Ngọn đèn dầu vụt tắt, ánh lửa có chút tối lại. Bùi Hồi nhặt lên kéo trên bàn muốn đi cắt tâm đèn, Tạ Tích đem y kéo trở về. "Đợi lát nữa lại đi cắt, trước tiên đem đầu tóc lau khô đã." Tạ Tích nhọc lòng mất công tốn sức chăm soc tóc của y, vì Bùi Hồi lung tung chà đạp, đã từng ngại phiền phức liền dùng trường kiếm cắt mất nửa đoạn tóc.

Có thể Tạ Tích càng yêu tha thiết Bùi Hồi để tóc dài, đặc biệt là thời điểm hoan ái, tóc dài thả ra ở trên giường, hoặc là ướt nhẹp dính vào hai má, trên cổ, luôn có thể làm cho hắn muốn cúi người hôn qua từng nơi.

Bùi Hồi cầm kéo, rũ mắt không nói. Một hồi lâu sau đột nhiên mở miệng: "Ta đổi ý."

"Cái gì?" Tạ Tích không quá để ý câu nói.

Bùi Hồi: "Chúng ta cố gắng trở về môn phái càng nhanh càng tốt, kế nhiệm vị trí chưởng môn." Y cho là Tạ Tích sẽ nghi hoặc dò hỏi, hoặc là đưa ra phản đối, nhưng hắn rất thẳng thắn đồng ý.

"Được."

Bùi Hồi đột nhiên quay đầu lại trừng Tạ Tích, tóc dài còn bị tóm ở trong tay hắn, da đầu liền bị kéo có chút đau. Tạ Tích phản ứng rất nhanh liền buông ra, trong khe hở ngón tay vẫn vươn lại vài sợi tóc đen, hắn cau mày nói: "Có chuyện gì gấp không thể nói mà phải quay đầu lại? Có bị đau không?"

[ĐM Edit Hoàn] Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt - Mộc Hề Nương (từ Chương 25 trở đi)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ