Hy vọng mới

653 117 6
                                    

Thời gian ngắt liên lạc với Jungwon và tổng bộ là khoảng thời gian khó khăn với mọi người trong căn nhà ấy.

Mọi việc trở về guồng quay ban đầu, mọi người tiếp tục làm những gì mình vốn làm. Riki và Jongseong vẫn hằng ngày đi thám thính, Sunoo vẫn hay loanh quanh trong rừng tìm thứ này thứ nọ. Sunghoon lại tiếp tục đi tới những văn phòng hành chính làm nốt giấy tờ cần thiết. Và Hanbin cùng Jaeyoon thì vẫn ở nhà nghiên cứu những thứ cả bọn chẳng hiểu.

Mọi người ai cũng lo lắng cho Jungwon, nhất là Hanbin, anh sống ở đó đủ lâu để hiểu rằng những kẻ ở đó đủ tàn nhẫn để đoạt mạng người trong phút chốc.

Nhưng lo lắng thì cũng chả làm được gì, vì Hanbin không thể ra ngoài, chỉ có thể mỗi ngày đều cầu nguyện cho Jungwon bình an. Thấy anh lo đến mất ăn mất ngủ như vậy, mọi người cũng không tài nào yên tâm nổi.

"Hôm nay có giấy tờ gì cần xin con dấu nữa à?"

"Không, ra ngoài thám thính thôi" - Sunghoon khoác lên vai cây đàn guitar đã cũ, chuẩn bị ra ngoài thì Jaeyoon kéo lại.

"Chờ đã, tao đi nữa. Lâu rồi không ra ngoài cũng có hơi chán"

Nói rồi nó xách cây violin thân yêu lên, lại gỡ cây bàn guitar của bạn xuống.

"Chơi guitar mày không tập trung thám thính được đâu. Mày hát đi, tao kéo đàn"

Vậy là trên đường phố hôm ấy xuất hiện hai cậu thanh niên đàn hát rộn ràng, quang cảnh hỗn loạn thường ngày cũng dịu lại, nhường chỗ cho giọng hát trong veo và tiếng đàn réo rắt. Quả là yên bình hiếm có.

Sunghoon hát một bài dân ca từ xa xưa, đôi mắt nhìn dòng người qua lại, cố tìm xem có bất kì điều gì khác thường không. Jaeyoon tập trung hơn vào cây đàn, dường như muốn giãi bày mọi lo âu của mình vào từng nốt nhạc. Cả hai không mảy may để ý hộp đàn giờ đã có vài đồng tiền lẻ, chỉ chăm chăm vào việc của mình.

"Chỗ cho chúng mày làm loạn đấy à?"

Bọn lính lại đánh hơi. Sunghoon thở dài, rồi cũng đưa giấy tờ ra.

"Bọn tôi có giấy thông hành rồi. Các ngài cứ thế này tôi không kiếm được bao nhiêu cả, bữa tối hôm nay tùy thuộc vào cái này cả đấy"

"Cậu bé hát một bài đi, các ngài đây thích thì có thưởng"

Một lũ lộng quyền. Sunghoon khinh từng tên quan lại hống hách ở đây, nhưng rồi cũng nhận ra Jaeyoon đang lo lắng, nó chẳng nói gì, chỉ quay lại cười một cái trấn an bạn.

"Vậy mời các ngài thưởng thức, trình độ dân đen có hạn, có gì mong các ngài bỏ qua"

Sunghoon nói rồi lại thầm thì điều gì với Jaeyoon. Chờ bạn lên dây, bắt đầu kéo đàn, nó hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu hát.

Đó là một ca khúc tiếng Nga, mang tên "Священная война", nghĩa là "Cuộc chiến tranh thần thánh".

Sunghoon hát bài này mang theo ước muốn đất nước sẽ có ngày được giải phóng khỏi chế độ độc tài chuyên chế. Em cười khẩy, nhìn những tên đần kia kìa, nào biết ý nghĩa sâu xa của ca khúc đâu, cho đến cùng thì vẫn chỉ là những tên đầu đất được ban cho công cụ giết người.

[SHORTFIC/ILAND] STRANDEDNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ