9. Vì em là gió

3.2K 293 18
                                    


Minghao ngồi im trên giường của mình, đôi mắt xa xăm nhìn về khung trời phía bên ngoài cửa sổ, tựa như một chú chim trong lồng mòn mỏi chờ ngày được tung cánh. Tiếng nói cười rộn ràng dưới phòng khách làm tai cậu ù đi, nửa muốn nghe cho rõ xem họ đang bàn tán về điều gì, nửa không vì biết chúng chẳng tốt lành cho cam, nhất là dưới con mắt của cậu. Sau đêm dạ vũ ở trường, Minghao đã suy nghĩ rất nhiều về những gì Jun đã nói, về cái vẫn thường được gọi là hạnh phúc. 

Và cho đến tận ngày hôm nay, cậu vẫn chưa đưa được cho Jun một câu trả lời hoàn chỉnh. Cậu có yêu Jun không? Có chứ, yêu, yêu đến mức cậu biết nếu người sánh đôi với Jun đêm ấy là Minhee thì trái tim cằn cỗi và sứt sẹo này của cậu sẽ khóc nấc lên vì đau đớn. Và có thể là lý do nào khác đây, khi chỉ có tình yêu mới khiến cậu, một Omega không bị chi phối bởi kỳ phát tình, vui sướng đến tột cùng khi lao vào vòng tay Alpha rồi để anh hôn mình thật lâu. 

Đó, thật ra là một câu trả lời Minghao đã tỏ tường, thế nhưng, thứ duy nhất má cậu còn vướng bận, có lẽ là làm thế nào để buông tay với vị hôn phu của mình mà không làm cho cha mẹ cậu phải chịu tổn thương.

Minghao nắm chặt góc áo, mím môi như suy tính điều gì đó, chẳng hay rằng vạt áo làm bằng vải lụa mềm đã bị cậu vò đến nhăn nhúm trong lòng bàn tay. Hôm nay cậu được điểm trang và ăn mặc rất nhã nhặn, lẽ bởi chỉ vài ngày nữa là đến kỳ phát tình, và đây là một thời điểm thích hợp để bắt đầu làm vài chuyện gắn kết. Nếu ngày hôm nay nhà cậu nhận lễ vật, thì ngày cưới rồi cũng chẳng còn xa nữa đâu. Thực lòng mà nói, ban đầu cha mẹ cậu cũng chưa muốn gả cậu đi sớm, nhưng thời gian sử dụng thuốc ức chế có lẽ là hơi lâu, nên khiến Minghao gần đây có chút không thoải mái. Thực ra cả họ và Minghao đều không biết, rằng lý do khiến cậu bức bối không phải vì chưa có bạn đời, mà chủ yếu là bởi cậu đã quen với mùi hương của Jun, bị "bén" mùi lâu dần dà rồi sẽ khó để chuyển sang làm quen với mùi khác, nhất là khi mùi cà phê của Jun rất phù hợp với cậu, nó luôn khiến cậu cảm thấy rất yên bình và an tâm.

Trong lúc vẫn còn đang suy tính xem làm thế nào để ngày hôm nay không là ngày quyết định tương lai của mình, hôn phu của cậu đã mở cửa chậm bước vào phòng. Hắn đặt khay trà bánh thơm mùi hoa nhài xuống, ân cần ngồi sát bên cạnh cậu

"Em không được khỏe à, Minghao?" hắn hỏi, khóe miệng hơi cong lên khi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cậu. Vốn là một người đã thử qua không biết bao nhiêu "mỹ vị" trên đời, hắn những tưởng Minghao, như mọi lần, chỉ đơn giản là một Omega vừa vô vị vừa ngang ngược, ai dè cũng có những lúc rất mê người. Như buổi vũ hội mấy bữa trước chẳng hạn, chỉ là so với Omega quyền quý mặc bộ váy dạ hội lỗng lẫy với phục sức chói lóa, đúng là cậu khó có chút khó có thể sánh bằng.

Minghao không đáp, chỉ dịch ra khỏi người hắn, nép sát hơn vào đuôi giường. Cậu không muốn thân mật với hắn, không muốn mùi rượu vang của hăn ám lên người mình, nhất là khi đêm đó hắn đã nói những lời không thể chấp nhận được.

"Tôi nói em đấy." hắn thấy biểu hiện ghét bỏ của Minghao thì sắc mặt chợt tối lại "Tôi không biết mình đã làm gì sai, nhưng thái độ của em đối với hôn phu của mình là không thể tha thứ được. Ngang bướng, khó chiều, đừng quên là tôi còn có bao nhiêu người sẵn sàng ngoan ngoãn nghe lời, em chẳng là gì cả đâu."

[Junhao] [ABO] Sillage.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ