Chương 2a:
Ngày mới khẽ nhẹ nhàng đến với những tia nắng ban mai ấm áp len qua khung cửa sổ. Có chút chói chang của nắng sớm rọi vào, khiến tôi khẽ tỉnh giấc. Tay quơ lấy điện thoại xem thử thời gian: 6 giờ, còn sớm. Dù là vậy tôi cứ vẫn bước xuống giường, gấp chăn màn cẩn thận và bắt đầu vệ sinh cá nhân. Thay vì ì ạch trên giường thì chi bằng thong thả thoải mái thưởng thức bữa sáng 1 cách chậm rãi rồi đến trường cũng không tồi tí nào.
Tôi — Vương Tuấn Khải, là học sinh lớp 9 của trường Bát Trung, là học sinh giỏi thuộc hàng top 5 của lớp và dù bị đùn đẩy rất nhiều lần chức cán bộ lớp nhưng tôi đều từ chối thành công với lí do: năng lực bản thân chưa đủ (nghe sao có nghịch lí ở đây ==! ). Còn về vẻ ngoài thế nào thì tôi không bàn cãi nhiều vì với tôi, tươm tất sạch sẽ gọn gàng là trên hết, chứ không bao giờ chỉ nghĩ chăm chút bề ngoài mà lại lười nhác việc khác. Có lẽ vì không chê bai ai nhiều nên tôi được khá nhiều người bắt chuyện, nói chung tôi rất hòa đồng.
Hôm nay chúng tôi lên lớp chủ yếu là học nhanh chương trình để có thời gian chuẩn bị ôn tập cho kì thi trung khảo. Với tôi thì cũng không lo lắng gì mấy, nhưng cũng phải cố gắng để ba mẹ không khỏi thất vọng. Vừa nghĩ vừa ăn, mấy chốc cũng xong, nhìn lại lần nữa là mấy giờ trên điện thoại. Tôi lấy cặp đã chuẩn bị sẵn sách vở tối ngày hôm qua, thưa ba mẹ một tiếng rồi đi học.
Ở ngoài cổng, đang khoá cổng dở dang vừa xong tính xoay lưng bước đi đến trường thì một vật to to lao tới với vận tốc không tưởng khiến tôi không kịp phản ứng mà né, cứ thế tôi biết, ai đó đâm vào tôi rồi. Tay vịn nhanh vào tường, không té mà chỉ hơi khập khiễng rồi tôi cũng lấy thăng bằng mà nhìn xem là ai mới sáng sớm đã bay như gió vào người tôi thế này, thế nào cũng phải nói cho ra lẽ để bỏ cái tật đi với chả chạy mà không nhìn đường. Nhìn lại thì thấy cái người đâm vào mình đang xoa xoa cái mông vừa mới tiếp đất. Là học sinh sơ trung trường Nam Khai, chắc là không lớn hơn mình rồi. Nhìn biểu hiện khuôn của cậu nhóc mà cảm thấy thật thú vị: Đang chu môi ra suýt xoa cái mông có vẻ đau lắm, rồi mắt đang đăm chiêu suy nghĩ như đang hỏi tại sao ngã, rồi lại chuyển qua mắt lấp lánh xen chút hả hê, kiểu này là tính đứng lên nói gì trách tôi đây a. Rồi lại nhăn nhó, đau thế cơ à? Thấy thế tôi mới lại gần cúi xuống nhìn mà hỏi:
- Cậu có sao không vậy? Có trầy chỗ nào không ? Sao lại chạy nhanh đến mức không nhìn mà đâm vào tôi thế?
Hình như đang tiêu hóa câu tôi mới vừa hỏi hay sao mà cái vẻ mặt thật là kì lạ a! Nhìn thật là thú vị, câu ta có chút trẻ con. Nhóc con đứng dậy:
- Tôi là tôi không có sao a ... nhưng tôi không có đâm vào cậu a! .... Chỉ tại là cậu đi ra bất ngờ quá mà không thông báo trước ấy, dù gì cũng xin lỗi cậu vì va vào.
- Không sao là tốt rồi, người nhỏ con thì cẩn thận, té thì khổ!
Nhìn cậu ấy, tôi liền suy nghĩ đánh giá 1 lượt nữa, là lùn hơn tôi mấy phân, và con trai gì mà trắng trẻo thế nhỉ.
- ... Tôi nhỏ con thì sao ... không nói chuyện với cậu, muộn giờ học của tôi
Nói rồi tự nhiên co giò chạy đi mất hút ... thấy vậy tôi phì cười nói với theo vài câu:
BẠN ĐANG ĐỌC
[Fanfic Khải Nguyên] Đơn giản chỉ là thích (simply, this is love)
Fanfiction[ FanFic Khải Nguyên ] Title: Đơn giản chỉ là thích (Simply, this is love) Category/type: Long fic Note: Fic chỉ là tưởng tượng nên sẽ có những điều không giống với sự thật Chân thành nhận mọi góp ý của mọi người, ai không thích thể loại fanfic có t...