Chương 1

3.2K 83 1
                                    

Chương 1a:

 -  Vương Nguên ! Dậy đi ... trễ học bây giờ! Sáng nào cũng phải đợi kêu!

-   Ưm, ưm ... biết rồi mà mama T.T 

Dù ừ vài tiếng cho có với mẹ nhưng mắt tôi thì vẫn y chang trạng thái nhắm nghiền chưa mở ra, khẽ co lại rút sâu thêm, trùm kín cả đầu mà cảm thụ cái lúc được nằm chừng mươi phút trên giường vào lúc sáng sớm.

-  Thật là sướng quá đi mất  ... (>.<)

 -  Này thì sướng! — Tiếng mẹ tôi vang lên cùng với việc cái chăn cự nhiên bị cướp đoạt mất, cảm giác lúc này là ... chỉ muốn khóc thôi ... muốn được ngủ ... (╥_╥)

Mama vẫn liên hồi hói  thức với mục đích tuyệt nhiên không đổi: đánh thức tôi! Rốt cuộc cũng phải mở mắt thức dậy, lặng lẽ tiếc nuối mà rời khỏi cái giường. Đi ngang không quên chào mama 1 câu buổi sáng tốt lành với chất giọng như thiểu não tận thế, nghĩ đến việc đó là ngủ ... là ngủ đó ... Thật là đau lòng quá đi mất. Đã vậy, là bản thân tôi đang mơ đẹp, trong giấc mơ tôi được ăn gà quay, đang chuẩn bị cầm ly coca uống để giải lao giữa hiệp có sức mà tiến tới với bé gà quay thân yêu ... Chỉ có điều nó vừa tiêu tan cách đây ít phút.

Chui vào nhà vệ sinh chừng vài phút, sau khi đã tươm tất đầu tóc mặt mũi, tôi thay đồ rồi lúi húi cầm mấy quyển sách ngày hôm nay học mà bỏ vào balô. Haiz, hôm nay học văn, toán và cả anh văn, môn nào cũng đau đầu, đặc biệt là môn toán ấy, tuyệt nhiên khó hiểu mà lại chả đâu vào đâu, phải căng não hết mức mới tiêu hóa hết, "thiệt là chán quá đi" nghĩ tới là tôi đã làm biếng, cơ mà nhớ lại bản thân tôi là ai, là học sinh ưu tú đó, nên dù thế nào cũng phải đi học không được trốn hoặc nghỉ dưới mọi hình thức ☼_☼

Xuống dưới nhà đã thấy được dọn sẵn 1 phần ăn sáng, đoán rằng hôm nay tôi lại dậy không sớm gì mấy, papa đã ăn xong đi làm rồi thì phải, xong cũng chạy lại xem hôm nay bữa sáng thế nào, dù gì có trễ cũng phải để cái bụng no trước cái đã, không thì sức đâu mà học (╯3╰) Là Sandwich a, kèm theo 1 cốc sữa ... nói chung là thức ăn @@ Đại não tôi hình như lúc này chỉ nghĩ và nhận ra được có vậy thì phải, dù gì thì món mà mama làm ắt hẳn cái gì cũng ngon bổ mà lại hợp lí hết trơn (╯▽╰) Uống cốc sữa trước, trong 1 hơi rồi đoạn cầm mẫu sandwich mà cầm rồi chạy đi, tôi quay đầu lại chào 1 tiếng mà đi học. Ra đến cửa ngoài vẫn nghe tiếng mama nói vọng ra:

-  Đi học cẩn thận, chạy rồi té cho mà coi ... thiệt là, ngủ nhiều quá làm chi!

"Aiyo, sao mà cứ trách con không vậy, con là con thông minh nên mới vừa cầm vừa ăn vừa đi học, vừa thuận tiện no bụng mà không trể học mà (︶︿︶)" Vừa đi vừa ăn, ăn xong không nghĩ  thêm nhiều, tôi chạy 1 mạch đến trường, dù gì đường cũng vắng nên chạy cũng không sợ không nhìn đường mà va vào đâu. 

Thế mà cái không ngờ nhất thì lại xảy ra. Đang chạy "từ tốn" thì ui da, tự nhiên thấy nào là trăng với chả sao, rõ ràng là ban ngày mới bị kêu đi học sao lại có trăng sao đây nhỉ ? Cơ mà kệ, chỉ biết là bản thân tôi  đang bị ngã ngồi xổng soài dưới đất, đầu va vào cái gì đó không quá cứng nhưng chả mềm như bông, đủ để đau đau với hơi ê ẩm chút ít  =.= Rõ ràng là tôi thông minh đến thế sao có thể bị té lãng xẹt như vậy, ấy vậy nên tôi phải tìm cho ra cái lí do khiến tôi "đo đất bằng mông" là gì. Ngước lên thì thấy trời mát rượi, không có nắng chiếu, thì ra là có dáng người cao cao đang cúi xuống hỏi tôi, che đi ánh mặt trời:

[Fanfic Khải Nguyên]                                 Đơn giản chỉ là thích (simply, this is love)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ