Chương 11

380 25 0
                                    

Chương 11a:

Hôm này là giáng sinh, chúng tôi đi chơi cùng nhau, ý là tôi và Thiên Tỷ cùng Nhị Văn đi vòng quanh. Chỉ là khi đi đến nơi có đông người tụ tập, tôi hiếu kì mà lôi 2 con người kia đi vào theo. Thấy phần thưởng cho trò chơi gì đó mà họ tổ chức là 1 con thú nhồi bông hình con heo dạng kiểu chibi: hình tròn trắng, có 2 tay 2 chân là 4 cục vải tròn tròn xinh xinh, khuông mặt hảo dễ thương, còn mặc thêm 1 cái tả hình mickey ... rõ ràng là 1 con thú nhồi bông cực kì đẹp, thế là nãy ra ý định muốn thi, biết đầu lại thắng. ( ̄3 ̄)

Chỉ là đang lôi kéo 2 cái tên kia tham gia thì thầm rủa xả ông trời, sao lại tạo ra 1 quả đất hình tròn để rồi đi đâu tôi cũng gặp tên kia — Vương Tuấn Khải. 。゜(`Д')゜。Thật không ngờ con người mà tôi không hề nghĩ là sẽ gặp phải thế mà bây giờ là đang cùng tôi tham gia trò chơi này: để có thể chiến thắng, người kia phải bồng người còn lại trên tay, ai giữ được lâu nhất thì là người thắng cuộc.

Phải, chính là tôi — Vương Nguyên này đây đang cùng tên Vương Tuấn Khải đăng kí mà chơi, đơn giản là Thiên Tỷ và Nhị Văn đều không đồng ý, còn Tuấn Khải, anh ta nói là cũng thích 1 món nào đó trong kia thế là chúng tôi hợp tác với nhau mà lên đăng kí đến lượt cuối cùng của ngày hôm nay. (╯3╰)

Khi bước lên chờ đợi, nhìn kĩ lại xung quanh, tôi thấy đa phần toàn là cặp tình nhân nam nữ, chỉ có tôi và anh ta là 2 nam nhân lên đây mà tham gia. Thật là mất mặt quá đi mất, tô chỉ có thể cúi xa xầm mặt mà nhìn chân vậy. Lâu lâu khẽ liếc nhìn lên chỗ đứng của Thiên Tỷ và Nhị Văn thì nhận được cái cổ vũ từ họ. Còn tên bên cạnh, khuôn mặt rõ ràng không lộ chút ít gì lo lắng, cứ nhìn mọi người xung quanh, rồi nghe cái chị cầm mic nói nói thể lệ gì đó. Trước khi bắt đầu, chị ta còn cầm mic mà phỏng vấn từng cặp, nào là 2 bạn là gì, 2 bạn có quyết tâm giành chiến thắng không, nếu 2 người kia mà là 1 cặp thì chị ta còn hỏi tới là quen được bao lâu, tình cảm thế nào, còn hỏi người này nhận xét người còn lại. Chỉ nghĩ đến lúc lại gần tôi mà hỏi thì trời ạ, mặt đã bắt đầu đỏ ửng, tôi biết là khuôn mặt này rất dễ nhận biết cảm xúc vì đơn giản tôi không hề biết che giấu. o(≧o≦)o

Quả thật là chị ta đi đến chỗ tôi, hình như chúng tôi là cặp thứ 7 thì phải. Cũng với câu hỏi đó mà chị ta bắt đầu hỏi:

-          À, hôm nay chúng ta có 1 cặp là 2 bạn nam, à hình như 2 em còn là học sinh nhỉ?

Vương Tuấn Khải khẽ gật đầu, tôi thì thấy ánh nhìn chị ta kì lạ, kiểu phấn khích khi thấy 2 chúng tôi, thật khó hiểu.

-          Vậy 2 em là bạn học,  là anh em, hay là ... "cái gì thế chứ, câu hỏi kiểu gì khiến người khác phải suy nghĩ ám muội vậy"

-          À, 2 chúng em là anh em ạ!

-          Ồ, nhìn 2 em thật sự rất đẹp đôi, .. à đùa thôi vậy chúc 2 em may mắn.

Thật là xấu hổ, còn bị hiểu lầm là 1 cặp tình nhân với anh ta (>ω<、), ấy vậy mà rõ ràng anh ta không hề cảm thấy khó chịu hay ngại gì cả, chỉ là như bình thường, có khác chăng thì đuôi mắt khẽ cong lên thôi.

Xong hết 1 lượt phỏng vấn này nọ thì chúng tôi chuẩn bị bắt đầu, và tất nhiên là anh ta đề nghị bế tôi lên. Nhìn đi nhìn lại quả thật tôi nhỏ con hơn anh ta, lại gầy hơn tí xíu nên dĩ nhiên là cũng nhẹ hơn và cũng chả thể nào bế nổi anh ta mà cầm cự đến lúc chiến thắng. Tôi đành gật đầu mà không dám lên tiếng, chả nhẽ phải trả lời: ừ anh bế em đi. Thật là mất mặt nếu lời lẽ đó thốt ra. (╯3╰)

[Fanfic Khải Nguyên]                                 Đơn giản chỉ là thích (simply, this is love)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ