“Cậu định tham gia môn nào vậy Mahiru?”
Amane hỏi Mahiru sau bữa ăn. Cô đang lấy kem ra khỏi tủ lạnh và để cơm thừa vào hộp.
Cô cất món gà om Chikuzenni vào và đưa cho Amane chiếc thìa, đồng thời nhớ lại môn mình chọn.
“Ừm, của mình là chạy tiếp sức và chạy tìm vật.”
“A, có một môn trùng với của mình. Của mình là ném rổ và chạy tìm vật.”
Mặc dù cậu không biết rằng có phiếu đăng ký có được chấp thuận hay không, nhưng cậu cho rằng mình sẽ được vì môn này không được ưa chuộng cho lắm.
Nếu không đăng ký thành công môn chạy tìm vật thì khá là lạ, nhưng lựa chọn dự phòng của cậu là chạy vượt chướng ngại vật, vậy nên dù không được chấp thuận cũng không sao.
Chạy vượt chướng ngại vật không chỉ đơn giản dựa và sức mạnh đội bàn chân, mà còn cần cảm giác thăng bằng tốt và sự dẻo dai. Dù khả năng chạy của Amane chỉ ở mức trung bình, cậu cũng không tệ đến mức làm tạ cho đội.
“Cậu không định vận động một tí sao?”
“Mình không giỏi thể thao lắm đâu, chuyện đó nhường cho vận động viên chuyên nghiệp đi.”
“Mình nhớ là Amane-kun đạt trung bình môn thể thao đúng không?”
“Đáng tiếc là vậy.”
Nếu thành tích thể thao của cậu tốt hơn, có lẽ cậu sẽ tích cực hơn. Nhưng đáng tiếc, cậu không giỏi thể thao lắm.
Nhưng dù sao, cậu cũng không yếu đến mức sợ thể thao, ít nhất cậu đạt trung bình.
Cậu không giống như Kadowaki và Mahiru, cả hai đều có sự chuyên cần và tài năng. Đối với cậu, văn võ song toàn là một thứ quá xa vời.
“…Cậu không thích hội thao à?”
“Mình không ghét thể thao, chỉ là không thích bị ép buộc tập mà thôi.”
Cả hai tới sofa phòng khách, và Aname nhớ lại ký ức đau đớn hồi chạy marathon mùa đông.
Thể lực của cậu không hề yếu, vì cậu chí ít có thể hoàn thành cuộc marathon đó. Nhưng sự thực là cậu cảm thấy chạy hết khoảng cách trong một thời gian chỉ định là vô nghĩa.
Cậu cảm thấy thoải mái hơn khi hoàn thành cuộc đua theo khả năng của mình chứ không muốn bị ép buộc. Cậu luôn tự nhủ rằng tự ép buộc không tốt cho đầu óc.
Nhìn thấy Amane gỡ nắp kem với khuôn mặt nhăn nhó làm Mahiru nở nụ cười gượng gạo:
“Không phải là mình không hiểu cậu, vì mình cũng không thích bị ép buộc.”
“Phải, vậy nên mình sẽ làm ngẫu nhiên, hay nên nói là bình thường, đóng góp một chút ở đây và một chút ở kia.”
Nếu cậu để thua quá nhiều lần, mọi người sẽ chỉ trích cậu, và cậu sẽ cảm thấy có lỗi với chính mình.
Cậu có thể không cố gắng hết sức, nhưng cậu sẽ phải thi đấu đàng hoàng. Nhưng cậu sẽ không thể hiện được nhiều nếu lựa chọn của cậu được chấp nhận.
BẠN ĐANG ĐỌC
Otonari no Tenshi-sama
JugendliteraturSống ở bên cạnh nhà trọ của Fujimiya Amane là một thiếu nữ xinh đẹp đứng đầu trường, Shiina Mahiru. Hai người vốn không có gì liên quan đến nhau cả. Vào một ngày nọ, Amane thấy cô ấy dầm mình dưới cơn mưa, cậu cho cô ấy mượn ô. Từ đó về sau, hai ngư...