Đầu tháng Sáu – tháng khởi đầu của những cơn nắng nóng vã mồ hôi – chính là lúc trường của Amane tổ chức hội thao.
Không giống như ở tiểu học và trung học, hội thao trường cao trung tuỳ thuộc vào ý định của lớp, và hiếm khi có phụ huynh cùng đến theo dõi.
Dù sao hội thao cũng hiếm khi xuất hiện nên một số học sinh rất phấn khích, đặc biệt là các tân sinh của các câu lạc bộ thể thao. Có lẽ là họ cảm thấy mình sẽ có cơ hội phô diễn tài năng trong sự kiện lần này đi.
Trái lại, đa số thành viên của câu lạc bộ văn hoá lại không có hứng thú.
Amane thì không nằm trong câu lạc bộ nào, và cậu thuộc vế sau.
“Mệt mỏi quá đi.”
Một bạn học ở cùng trại với cậu than thở. Amane chỉ biết âm thầm cười khổ khi nghe thấy.
Cậu cũng không có hứng thú làm việc này, nhưng không dám để lộ ngoài mặt. Thế nên cậu quyết định làm ngơ, tỏ vẻ mình không quan tâm đến chuyện này.
May mắn là yêu cầu của cậu đã được chấp thuận, thế nên cậu không cần phải tham gia vào những hạng mục cần hoạt động nhiều như chạy đua. Cậu chỉ hoạt động nhiều nhất có lẽ là ở hạng mục kỵ chiến mà tất cả nam sinh đều phải tham gia.
“Tôi cứ tưởng là ông phải ghét nó lắm chứ, Fujimiya.”
Kadowaki cũng đang ở dưới lều của đội đỏ, và nhìn Amane với vẻ ngạc nhiên.
“Chà, tôi đã đăng ký thành công nên bây giờ chỉ đi quanh đây thôi, thế nên tôi cũng không ghét lắm. Mặc dù tôi nghĩ đi học sẽ dễ hơn.”
“Tuy vậy, vẫn khá hiếm khi nhìn thấy ông trong bộ dạng này đấy…”
“Ừ thì, Fujimiya không giống như có thể làm được mọi thứ nhỉ. Ông học giỏi thật nhưng vận động thì không.”
Amane không thể phủ nhận những lời mà người đang hóng là Hiiragi nói được, nên cậu đành cười gượng.
Dù sao đó chính là sự thật, và Amane không thể từ chối được. Bị nói trúng tim đen làm cậu cảm thấy khó xử.
Amane thấy vui khi được người khác khen là học tốt. Nhưng cậu vẫn mơ ước mình có được khả năng văn võ song toàn.
“Có lẽ tôi nên tập thể dục thường xuyên hơn. Tôi mới chỉ đi bộ và tập chạy thôi.”
“Nếu nhà tôi ở gần nhà ông thêm một chút thì ta có thể chạy bộ cùng nhau rồi nhỉ, Fujimiya.”
“Tôi nghĩ là không có cách nào để tôi có thể bắt kịp ông đâu, Kadowaki.”
“Đúng thế đó Yuuta. Ông quên mất rằng vào lần cuối tôi tập cùng ông ấy, tôi gần như chết tới nơi rồi à? Cái “đi bộ” của ông đã tiến hoá thành “chạy bộ” từ lâu rồi.”
Kuju làm vẻ mặt bất lực. Có vẻ như trước đây cậu ấy đã từng tập thể dục với Kadowaki.
Ngoài ra, cậu ta cũng không phải là thành viên của câu lạc bộ Thể thao, mà là câu lạc bộ Thiên văn học. Hơn nữa, Kuju còn khá gầy, dáng người thấp bé và da rất trắng, thế nên nhìn kiểu nào cũng thấy rằng cậu không phải là con người dành cho vận động.
BẠN ĐANG ĐỌC
Otonari no Tenshi-sama
Teen FictionSống ở bên cạnh nhà trọ của Fujimiya Amane là một thiếu nữ xinh đẹp đứng đầu trường, Shiina Mahiru. Hai người vốn không có gì liên quan đến nhau cả. Vào một ngày nọ, Amane thấy cô ấy dầm mình dưới cơn mưa, cậu cho cô ấy mượn ô. Từ đó về sau, hai ngư...