20. Một nhà

135 23 0
                                    

Lee Minhyuk ngồi ôm con mèo nghịch tới lui, mặc kệ lông mèo bám đầy áo, rơi cả trên đầu ngón chân có vết chai hơi sần lên của anh. 

Chae Hyungwon xin phép mẹ Lee vào bếp tìm băng cá nhân bịt miệng vết thương. Con mèo đó rõ là tiêu chuẩn kép, vì cái gì mà Lee Minhyuk hết trò cắn tai nó thì không sao, hắn mới muốn sờ thử một cái đã bị cào chảy máu?

"Hai đứa ở lại ăn cơm luôn đi, hai mẹ nấu xong cả rồi."

Một bàn cơm như mọi khi, vẫn những người quen thuộc, nhưng ai cũng biết trong lòng từng người đương dậy sóng. Chae Hyungwon nhờ cứu viện đến lâm trận, hiểu rõ mẹ mình đã nói những gì cần nói rồi. Trước khi ngồi xuống dùng bữa còn không quên gật đầu với bà một cái tỏ ý cảm ơn. Bố mẹ Lee ngồi đối diện tâm tư phức tạp, bà Lee cầm đôi đũa gắp đồ ăn. Nếu là ngày thường, bà sẽ gắp cho hắn trước, luôn miệng hỏi Hyungwon có ăn được món này không, Hyungwon thử thêm món kia nữa nhé, Lee Minhyuk sẽ càu nhàu phụng phịu rằng ai mới đúng là con trai mẹ hả. Thế nhưng hiện tại, hắn còn chẳng nhận được nửa cái nhìn từ bà, hắn không trách, hắn hiểu. Để một người mẹ bình tĩnh đối diện với chuyện này cũng là thách thức quá lớn với bà rồi. 

Ba Lee đứng dậy tìm hoa quả gọt ăn tráng miệng, phòng khách đột nhiên chẳng có tiếng TV nữa, chỉ là ba người phụ mẫu cùng hai đứa con đã lớn, đủ lông đủ cánh tự tìm vùng trời riêng. 

Lee Minhyuk chọc dĩa xoài, phân vân một hồi. Xoài rất ngọt, nhưng có lẽ vì lo lắng, vị giác anh chẳng còn cảm nhận gì cả. 

"Ba, mẹ, thực ra tối hôm đó con đúng là có uống say, nhưng con nói gì, con nhớ rất rõ."

Con yêu cậu ấy, muốn cưới cậu ấy, muốn ở bên cậu ấy. 

"Con biết chuyện này nghe có vẻ hoang đường, con giờ này nên tìm omega hẹn hò, kết hôn rồi sinh con. Hyungwon cũng thế, tụi con đều là alpha, đáng nhẽ cậu ấy sẽ không giống hiện tại nếu không gặp con."

Chae Hyungwon run tay quay sang nhìn Lee Minhyuk, cái người này quả thật không bao giờ chịu khiến hắn bớt lo. Rõ ràng chỉ là hai người yêu nhau, qua miệng Lee Minhyuk giống như anh là căn nguyên là đầu gió, hắn giống như đứa trẻ ngây thơ bị anh lừa. Ở ngay trước mặt bố mẹ hai đứa, chừa cho Chae Hyungwon đường sống, nhưng anh thì tự mình tìm chết.

"Không phải đâu ạ, con và Minhyuk là tình nguyện. Lee Minhyuk không làm gì sai hết."

Mẹ Chae ở đối diện nhìn hắn ý tứ, rằng chưa đến lượt con nói, Lee Minhyuk chủ động với người lớn, vậy thì hãy đợi thằng bé đã. Bên cạnh hắn, Lee Minhyuk chợt cười, chạm khẽ một cái vào tay hắn như lấy lòng, cũng là dỗ hắn dịu lại. 

"Chuyện xảy khi nào? Con không rõ, con chỉ biết con rất muốn ở bên Hyungwon, sáng mở mắt ra liền thấy cậu ấy, tối đi ngủ cũng phải thấy cậu ấy. Con ghét nhất bị người khác chụp hình, cậu ấy thì không sao. Con thích làm ổ trong nhà, nhưng cậu ấy rủ ra ngoài thì con sẽ không bao giờ từ chối."

Ba Lee dời tầm mắt từ con trai sang Chae Hyungwon, một đứa trẻ ngoan, ông biết. Chae Hyungwon kiệm lời lại đằm tính, vậy mà Lee Minhyuk vừa cúi đầu đã vội vã lên tiếng bênh vực. Rốt cuộc những năm qua ở Venice xảy ra chuyện gì ông không biết, thời gian chuyển về Hàn Quốc liệu có phải chính là thực tế hiện diện trước mắt người lớn ở nhà? Rằng hai đứa trẻ này, dù ở đâu cũng thế, khó mà tách được chúng không ở bên nhau. 

[Hyungwon - Minhyuk] --- ANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ