Số lần Myungsoo xuất hiện càng ngày càng nhiều, Jiyeon không biết anh thực sự rảnh rỗi, hay dành toàn bộ thời gian cho cô. Cô từ trong công ty đi ra đã nhìn thấy anh chờ ở đó, anh làm bạn trai, thật sự rất đủ tiêu chuẩn
Một người đàn ông như thế, từ lúc bắt đầu không hề chú ý đến cô, cho tới bây giờ thời thời khắc khắc đều nuông chiều cô, nếu nói cô không vui, là giả. Chỉ là, cô luôn có sự hoài nghi nhất định, anh đối xử tốt với cô, có phải vì muốn cố gắng làm mình vui không?. Bởi vì một mình anh không làm được.
Cô không dám suy nghĩ tiếp, giống như mình đứng ở trên sa mạc, đột nhiên hiện lên một ốc đảo, cho dù mình cảm thấy nghi ngờ, cho dù hình ảnh trước mặt chỉ là hải thị thần lâu, nhưng vẫn không nhịn được suy nghĩ muốn đi về phía ốc đảo ấy
Cô ngồi vào trong xe của anh: “Trong khoảng thời gian này, anh không bận gì sao?”
“Bận chứ”
Myungsoo hiển nhiên biết cô hỏi như vậy là có nguyên nhân, trên mặt mỉm cười mang theo chút giảo hoạt:
“Cho dù bận cũng phải sắp xếp, người so với công việc còn quan trọng hơn, không phải sao?”
Jiyeon cố tình quay đầu đi, giả vờ như không nghe thấy lời của anh: “Mau lái xe đi, sắp cản trở giao thông rồi kìa”
Bọn họ cùng đi ăn cơm, nhưng cũng không dồn hết tâm trí để chọn địa điểm quán ăn, chỉ là nhìn thấy gì sẽ vào ăn nấy, cũng không quan tâm có phải quán ven đường hay không?. Ngược lại Jiyeon rất thích phương thức này, cho dù chỉ ăn đồ nướng
Chung quanh có rất nhiều học sinh, tụ lại một chỗ, vừa nói chuyện vừa ăn
Jiyeon chưa được hưởng thụ hết khoảng thời gian hồi đại học, trong tiềm thức cũng hơi tiếc nuối, nhìn thấy đám sinh viên, tự do tự tại, trên mặt cũng hiện lên vẻ hâm mộ, Myungsoo quan sát cô vài lần, nhịn không được lắc đầu:
“Đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa, trước mặt em không phải có anh chàng đẹp trai sao?”
“Tự kỷ”
Anh biết cô ăn cơm thường thích có một loại đồ uống bên cạnh, Myungsoo đã mua cho cô một chai mirinda vị đào, trong khoảng thời gian này, cô rất thích mùi vị này, cũng thuận tiện nói với anh nguyên nhân vì sao. Lúc trước cô uống mirinda rót vào trong ly, cả ly sẽ bị nhuộm thành màu xanh biết. Mặc dù loại này màu trắng có bỏ thêm chất phụ gia khác, nhưng vì là màu trắng, mang lại cho người ta cảm giác khỏe mạnh, hơn nữa kiểu dáng của chai đẹp hơn so với trước kia
Jiyeon nhận lấy cái chai, sau khi uống vài ngụm thì đậy nắp lại, dùng sức lắc lắc chai, cho đến khi trong chai nổi lên vô số bọt khí, thì cô mới dừng lại, mở nắp chai ra, để bọt khí tuôn ra ngoài, sau đó lại đóng nắp lại, tiếp tục lắc, động tác như thế cứ lặp lại nhiều lần
Myungsoo nhìn thấy thế là đủ rồi nói: “Đồ uống như vậy, nếu như người sản xuất thấy em làm vậy, chắc cũng phải khóc luôn?”
Jiyeon nói: “Anh không biết cứ uống như vậy sẽ không tốt sao?”
“Anh thấy em làm như vậy mới không đúng” Myungsoo lộ ra nụ cười bất đắc dĩ nói: “Em mau ăn đi, cơm trong chén cũng chưa động đến”
![](https://img.wattpad.com/cover/32661946-288-k688596.jpg)