Chương 5: Giấc Mộng Đẹp Nhất

353 58 3
                                    

Chương 5: Giấc Mộng Đẹp Nhất

Cứ đứng ngốc ở đây cũng không thể tìm được câu trả lời, vì vậy Ôn Khách Hành xuyên qua đoàn người tấp nập trên đường tìm tới quán rượu trước đây hắn cùng Chu Tử Thư thường xuyên đến, nhìn thấy cái bàn nọ vẫn được đặt ở vị trí cũ, Ôn Khách Hành nhịn không được mỉm cười, nếu như đây thật sự là một giấc mộng dài, vậy hắn tình nguyện để bản thân vĩnh viễn không bao giờ được đánh thức.

"Khách quan, ngài muốn dùng gì? Ở chỗ chúng tôi có rất nhiều loại rượu ngon, mời ngài tới chọn!" Tiểu nhị thấy hắn đứng trước cửa lại không gọi gì, ngón tay cứ không ngừng vuốt ve mặt bàn, ngoài mặt cười đến thực hạnh phúc, vì thế lật đật chạy ra hỏi.

Ôn Khách Hành vẫn không ngước mắt nhìn lên, đạm thanh nói với tiểu nhị: "Hai bình rượu, còn có hai cái bát."

Tiểu nhị thấy hắn hào phóng như vậy thì rất hào hứng, dạo gần đây thời tiết tương đối nóng, cho nên cửa tiệm của bọn họ mới nghĩ cách chuyển dời ra bên ngoài, hòng để khách quan tới đây uống rượu có thể vừa vui vẻ hàn huyên vừa đón gió mát mẻ, suy nghĩ cũng chu đáo tới vậy, bọn họ không tin có người còn đủ sức cạnh tranh. Tiểu nhị rút khăn vắt trên thắt lưng xuống, vội vàng lau chùi bàn ghế, niềm nở nói: "Công tử mời ngồi, ngài gọi hai bình rượu, chẳng lẽ đang đợi bằng hữu đến sao?"

Ôn Khách Hành giũ y phục ngồi xuống, đem chiết phiến từ trong tay áo lấy ra, nhẹ nhàng phe phẩy, một tay bên trái đã tàn phế, như thế này có chút bất tiện, hắn nói: "Đợi một vị tri kỷ!"

Tiểu nhị này kể cũng rất nhiệt tình, thấy Ôn Khách Hành có vẻ cao hứng, nhịn không được bắt đầu nói nhiều thêm một chút: "Ây da, sao lại khéo vậy chứ. Bình thường vào giờ này cũng có một vị công tử đến đây uống rượu phơi nắng, y cũng ngồi ở chỗ này, vừa uống rượu vừa nhìn trời, còn lẩm bẩm cái gì mà "Cao sơn lưu thủy, hậu hội hữu kỳ", ta nghe cũng không hiểu, nhưng dường như rất có ý nghĩa, nét mặt của y lúc đó giống như đang nghĩ tới điều gì rất vui sướng, ta nhìn còn cảm thấy vui lây trong lòng ấy chứ!"

Ôn Khách Hành sửng sốt một chút, biểu tình thoáng dao động, nhưng rất nhanh đã khôi phục như cũ, hắn định hỏi xem người nọ dáng dấp trông như thế nào, có biết tên tuổi hay không, còn chưa kịp mở miệng tiểu nhị đã nhanh hơn một bước, chỉ tay về phía xa xa hô: "Ấy ấy, y lại đến rồi kìa! Khách quan mời thong thả, ta vào trong lấy rượu cho ngài!"

Ôn Khách Hành có chút mong chờ, nhìn theo hướng tiểu nhị vừa chỉ, quả thực có người đang đi tới, y khoác thanh y giản dị màu xanh nhạt, trên đầu đội mũ tre có mành che, bên hông treo một bình hồ lô, lúc bước đi có chút không tự nhiên, dường như chân đã bị tổn thương, cứ như vậy khập khiễng tiến tới gần chỗ Ôn Khách Hành.

Thoạt tiên nhìn thấy hắn người nọ có điểm kinh ngạc, sau lại làm như không có gì ngồi lên ghế trống còn lại, đem mũ tre cởi xuống, ngửa cổ hít một ngụm khí trời.

[Ôn Chu] Thiên Nhai Hải GiácNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ