Chương 3: Người Ta Muốn Giữ Vẫn Không Kịp Giữ

418 66 1
                                    

Chương 3: Người Ta Muốn Giữ Vẫn Không Kịp Giữ

Âm giới trước nay vẫn luôn rất náo nhiệt, mỗi ngày đều có người chết tìm tới báo danh, nhiều đến nỗi quỷ quan không kịp giải quyết cho bọn họ, cuối cùng ban hành một luật lệ, vong hồn sau khi xuống âm gian, đã nhận được Lộ Dẫn từ Quỷ Môn Quan, nếu không phải vầng sáng trên đầu là màu đen thì sẽ được phân sang các địa phận lớn nhỏ ở âm ti chờ qua tám năm mới có thể đi đầu thai, tại nơi này vong linh giống như khi còn sống, có thể mở khách điếm, tiền trang, dựng biệt phủ, tùy vào khả năng mà làm, nếu người thân trên dương thế cúng bái đầy đủ, bọn họ cũng không cần lo lắng không thể vượt qua khoảng thời gian này.

Mặc dù thỉnh thoảng sẽ có ác quỷ trà trộn vào gây náo loạn, giết vong linh để hút âm khí luyện tà thuật, nhưng rất nhanh sẽ bị các tiểu quỷ quan đi tuần bắt lại, trực tiếp tống vào ngục giam giữ. Chung quy chưa từng xảy ra chuyện gì ngoài tầm kiểm soát, nếu so với dương gian thì âm gian thật sự dễ quản lí hơn rất nhiều, bởi vì hầu hết các cửa ải đều được phân phó cho từng vị tướng quân trông coi, cơ hồ vừa có động tĩnh liền phát giác. Tuy nhiên lần này Ôn Khách Hành để hơn ba ngàn ác quỷ Thanh Nhai Sơn xuống đây, trong nháy mắt khắp nơi đều biến thành một mảnh hỗn loạn, vong linh vốn đang yên ổn không hiểu chuyện gì lại bị chúng quỷ không biết từ nơi nào đến tấn công, năng lực phản kháng của bọn họ rất yếu, chỉ một hai chiêu đã bị giết sạch.

Ôn Khách Hành lấy chiết phiến từ tay Hắc Vô Thường, chúng quỷ nhìn thấy hắn lập tức thoái lui, vạch ra một lối đi ở giữa, ngay phía trước chính là Đường Hoàng Tuyền, từ đằng xa đã trông thấy những đóa Bỉ Ngạn đỏ rực đang vươn mình nở rộ, ánh sáng chúng phát ra vừa vặn soi rọi lối đi tăm tối. Ôn Khách Hành phe phẩy chiết phiến, lộ ra ý cười nhàn nhạt, hắn đưa mắt nhìn khoảng không vô định trước mặt, nơi đó chỉ độc một màu đen u ám, khó có thể xác định bất luận thứ gì, nói: "Ngươi vội như vậy là muốn đi đâu?"

Hắc Vô Thường theo phía sau hắn chợt thấy khó hiểu, rõ ràng trước mặt không có ai, Ôn Khách Hành khi không lại tự mình nói chuyện, bảo hắn là Ôn điên cũng không phải không có lý do.

Ôn Khách Hành ý cười càng sâu, vẫn duy trì cước bộ đều đặn không nhanh không chậm, tiếp tục nói: "Ngươi đã nhìn thấy rồi, ta cũng chỉ muốn hỏi ngươi một chuyện, thời gian của ta không nhiều, không nên dây dưa quá lâu."

Hắc Vô Thường triệt để bị dọa sợ, tiến lên một bước, cẩn thận hỏi hắn: "Cốc chủ, ngài đang nói chuyện với ta sao?"

Ôn Khách Hành không hề quay đầu, thập đại ác quỷ cùng với hắn xuống âm giới đều đã chia ra các nơi khác nhau hành sự, chỉ có Hắc Vô Thường đi cùng hắn, dù cho bọn chúng không vừa mắt hắn nhưng vẫn có đến chín phần mười ghê sợ, năm xưa hắn ở trước mặt chúng giết chết lão cốc chủ, sau đó còn lột da róc thịt, chúng quỷ này ngoài chấp nhận phục tùng ra thì không còn lựa chọn nào khác.

Ôn Khách Hành rốt cuộc bật cười thành tiếng, hắn vung tay áo lên cao, chỉ thấy một ngón tay của Hắc Vô Thường đã rơi xuống đất, dọc theo bàn tay máu chảy đầm đìa, vô cùng dọa người.

[Ôn Chu] Thiên Nhai Hải GiácNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ