Chương 7: Khởi Đầu

284 47 0
                                    

Chương 7: Khởi Đầu

Mặt trời đã bắt đầu xuống núi, đoàn người tấp nập vào buổi sáng cũng trở nên thưa dần, tiểu nhị vui vẻ tiễn vị khách cuối cùng trong quán, lấy khăn vắt trên vai lau mồ hôi bên sườn mặt, đưa mắt nhìn về hướng ngọn núi phía xa xa, nơi đó bất kể là vào mùa nào cũng sẽ thấy được màu sắc tươi đẹp của hoa nở, cho dù ở rất xa cũng có thể cảm nhận không khí trong trẻo, giống như chốn thần tiên huyền ảo khiến lòng người thanh thản dễ chịu. Tiểu nhị nhìn hồi lâu, ông chủ cũng đã thu dọn xong xuôi chuẩn bị về, thấy gã cứ liên tục ngóng nhìn liền hỏi: "Ngươi đang đợi ai sao? Không mau về đi, đã trễ lắm rồi."

Tiểu nhị gọi là Đỗ Vi Tiệp, cũng đã làm việc ở tửu quán này rất lâu , từ khi còn nhỏ đã theo mẫu thân đến đây lăn lộn kiếm sống, vốn bản tính hiền lành lại siêng năng tháo vát cho nên rất được lòng khách nhân, ông chủ cũng vì thế mà đặc biệt chiếu cố gã. Đỗ Vi Tiệp gãi đầu cười cười, chỉ tay về phía bình hồ lô đang treo bên trong, nói: "Là Chu tiên sinh hẹn ta lát nữa đến lấy rượu, nhưng trễ như vậy rồi cũng không thấy ngài ấy tới."

Ông chủ xoa xoa tay, mấy ngày này có chút lạnh, ra ngoài nếu như mặc không đủ dày rất có thể sẽ bị cảm lạnh, lão nhìn Đỗ Vi Tiệp một người đầy mồ hôi ra sức cười ngốc, nếu gã còn ở ngoài này sẽ bị gió thổi đến phát run, cảm thấy không nỡ mà nói: "Bằng không ngươi vào trong từ từ đợi, ngoài này lạnh." Nói xong cũng không để Đỗ Vi Tiệp có cơ hội từ chối đã vội kéo y phục lên cao li khai tửu quán.

Đỗ Vi Tiệp suốt một quá trình đều ngây ngốc không phản ứng, đợi khi người đã đi xa rồi mới lờ mờ ý thức được người ta quan tâm mình, nhịn không được trông theo bóng lưng lão vẫy tay, nhỏ giọng thì thào: "Đa tạ."

Cơ hồ ông chủ vừa đi không lâu, Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành cũng tìm đến, nhìn thấy trong quán chỉ còn một mình Đỗ Vi Tiệp ngồi cắn hạt dưa liền hiểu ra, biết gã đã đợi mình tròn một ngày, Chu Tử Thư trong lòng áy náy, nói: "Đỗ huynh, thật xin lỗi, để huynh đợi ta."

Đỗ Vi Tiệp nghe tiếng y thì lập tức đứng dậy, với lấy bình hồ lô ôm trong tay hồ hởi nói: "Không có không có. Vừa hay chờ xem còn có ai đến mua rượu làm ấm bụng hay không, dạo gần đây có hơi lạnh."

Chu Tử Thư biết gã không muốn y vì cảm thấy có lỗi mà day dứt cho nên mới nói vậy, bên ngoài gió lạnh thế kia còn có ai muốn đi ra ngoài tìm khổ. Y đón lấy bình rượu từ trong tay gã, đồng thời cũng đưa ngân lượng qua, nói: "Đa tạ Đỗ huynh, hôm nay vất vả cho huynh."

Đỗ Vi Tiệp sờ sờ mũi, gã thấp hơn Chu Tử Thư một chút, lúc này đứng trước người y phải ngẩng đầu mới có thể trông thấy biểu tình của y, gã rất hay cười, lúc cười lên còn để lộ lúm đồng tiền nho nhỏ, nhưng bởi vì da có chút đen cho nên không đặc biệt nổi bật, chỉ tạo cảm giác là người hiền lành chất phác, lời nói ra miệng đều rất dễ nghe.

"Chu tiên sinh, ngài đừng nói vậy, những lần trước gia mẫu ta bị bệnh đều là ngài đến xem, còn cho ta thuốc tốt, ta lại không làm được gì cho ngài... Mấy việc vặt vãnh này có là gì chứ!"

Ôn Khách Hành từ lúc vào đây đã không nói lời nào, vừa rồi hắn nổi hứng trêu chọc Chu Tử Thư, sau đó bị y thẳng tay đánh mấy cái, còn cảnh cáo nếu hắn vẫn tiếp tục giở trò sẽ trực tiếp đá hắn từ trên núi xuống. Có câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Ôn Khách Hành từ lâu đã triệt để lĩnh hội câu nói này, cho nên dù muốn hay không hắn đều phải ngoan ngoãn ngậm chặt miệng, so với lần đầu tiên gặp gỡ, khi đó ít ra Chu Tử Thư cũng chỉ trừng hắn vài cái, bây giờ thì không giống, Chu trang chủ đúng là đủ vô tình.

[Ôn Chu] Thiên Nhai Hải GiácNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ