Ánh mắt Sunghoon có chút dao động, cậu khẽ nuốt nước bọt, có cần phải nói với cậu bằng cái giọng lạnh tanh như vậy không. Không phải không nghe thấy, nhưng Sunghoon cố ý không đáp lại, ánh mắt lơ đãng nhìn ra phía xa, khung cảnh trước mặt quả thực khiến lòng người rung động, bầu trời hôm nay xanh lạ thường, lại được tô điểm thêm bằng cầu vồng rực rỡ sau cơn mưa nhỏ hồi sáng.
- Tôi cực kì thích ngắm cầu vồng.
Chẳng đợi Jaeyoon hồi âm, Sunghoon tự mình nói tiếp. Cậu thường không phải người thích trải lòng trước mặt người khác, đặc biệt là người mới gặp một lần duy nhất, nhưng ở Jaeyoon có cái vẻ dù lạnh lùng dù thế vẫn tạo cho người khác cảm giác rất yên tâm.
- Vì cầu vồng chỉ có sau cơn mưa, nó giống như nhắc nhở tôi dù có thế nào đi nữa thì sau bầu trời tăm tối và u ám ấy cũng sẽ có một khung cảnh rực rỡ đang đón chờ, cuộc sống này cũng như vậy.
Shim Jaeyoon mở to mắt có chút khó hiểu, như bình thường thì đáng lẽ người ta phải sợ bỏ chạy sau cái thái độ khó ưa của anh rồi, nhưng cậu bạn này tiếp tục ngồi xuống, mà lại còn trò chuyện cùng anh nữa. Shim Jaeyoon này còn một đống bài tập phải làm, anh quả thực đang rất bận rộn, thế nhưng lúc này, người ngồi bên cạnh anh quả thực khiến anh có chút phải bận tâm.
- Nè, cậu không hiểu tiếng người hả. Tôi nói tốt nhất cậu nên tránh xa tôi ra.
- Thế sao cậu lại để chỗ trống cho tôi ngồi?
Ừ, Shim Jaeyoon thú nhận, vì lúc đó cái dáng vẻ của con người kia trông tội nghiệp nên anh mới để cho cậu ngồi đó, ai mà ngờ được cậu bạn này sẽ nói chuyện làm anh không học bài được như thế này. Jaeyoon xoay mặt đi, đồng thời buông thõng một câu.
- Đừng phiền tôi, còn nói nữa tôi đi ra chỗ khác đấy.
------------------
Sunghoon cứ nghĩ mãi không thôi về cái người tên Jaeyoon ấy, trong lòng thực có chút tò mò. Thực ra Sunghoon chẳng quan tâm đến gia cảnh của anh, cậu chỉ tò mò nếu như là một cậu ấm thật thì sao anh lại chăm chỉ học hành thế, vì bình thường trên phim thì những đối tượng này chẳng cần học hành gì cũng có cái ăn, cũng có nhà để ở, có chỗ đứng trong xã hội.
Dáng vẻ chăm chỉ ấy quả thực làm Sunghoon ấn tượng, cậu lại càng tò mò muốn tìm hiểu về con người này, sở thích của anh là gì, anh ghét điều gì, cái gì làm anh khó chịu...
Sunghoon chợt quyết định, cậu muốn làm bạn với Shim Jaeyoon.
Và thế là ngày nào cậu ta cũng mon men tới chỗ gốc cây ấy, kể lể đủ mọi thứ chuyện trên đời mặc cho người kia chẳng bao giờ đáp lại. Sunghoon chẳng biết mình có gây phiền không, nhưng nhận thấy Shim Jaeyoon không chuyển "căn cứ" của mình dù biết ngày nào cậu cũng tới đây, cậu biết đấy là dấu hiệu tốt. Đôi lúc Jaeyoon thấy cậu trai này thật phiền, còn phiền hơn cả Sunoo nữa, nhưng nếu nói trong lòng không mong chờ tới giờ ăn trưa mỗi ngày thì là nói dối.
Ngày hôm nay cũng thế, ngay khi Jaeyoon vừa đặt mông xuống cái ghế đá là anh lập tức nghe thấy giọng nói quen thuộc của Sunghoon sau lưng. Cậu ngay khi vừa ngồi xuống đã lập tức mở hộp cơm ra rồi đưa cho Jaeyoon một cây xúc xích.
BẠN ĐANG ĐỌC
|JakeHoon| can you just fall in love with me?
Fanfiction- Cậu không thể cứ thích tôi được sao? Jaeyoon nhìn vào đôi mắt trong veo của người trước mặt, giọng nói mang âm hưởng buồn tới mức ai nghe thấy cũng sẽ phải xiêu lòng. Nhưng Shim Jaeyoon biết rằng trong đôi mắt lạnh lùng kia, anh chẳng còn thể mong...