6.Rất giống như đang yêu

440 45 0
                                    

Cả buổi chiều hôm đó cô và nàng cứ đi xung quanh lễ hội bánh dân gian, bụng của nàng cũng không thể chứa nổi rồi. Mặc dù Thúy Ngân có nói không cho nàng trả tiền, nhưng Lan Ngọc lại cảm thấy tiêu tiền của bạn Thúy Ngân như vậy không tốt chút nào. Trước lúc ra về còn cố tình nhét tiền vào tay của cô hòng trả lại, nhưng lúc này Thúy Ngân cả gương mặt bắt đầu khó coi.

"Ngọc Ngọc, nếu như chị làm như vậy sau này em sẽ không đi chơi với chị nữa." - bữa ăn ngày hôm nay là cô tình nguyện tốn tiền mua niềm vui cho nàng, cô không cần nàng xem mình giống như đối tác làm ăn mà sòng phẳng như vậy.

"Sao vậy?" - đột nhiên lại cảm thấy có chút mất mát, khó khăn lắm mới quen được một người bạn, nàng không muốn lại tiếp tục đi một mình trong ngày chủ nhật đâu.

"Chị đừng tính toán chi li với em như vậy, bạn bè không phải như vậy. Em bao chị ăn mà."

"Như vậy là được rồi phải không? Bạn tốt."

Lan Ngọc suy nghĩ một chút liền đưa tay lấy lại tờ tiền to lớn nàng vừa đặt lên tay cô, còn trưng ra một nụ cười hối lối nữa. Lần đầu tiên Lan Ngọc cảm thấy có người không cần tiền của nàng, sao ở bên cạnh của bạn nhỏ này lại cảm thấy có nhiều thứ lần đầu tiên thế nhỉ?

"Được rồi đừng nhăn mặt nhăn mài nữa, lần sau chị sẽ không như vậy nữa."

Bảo Bối à, chị làm ơn đừng có đứng trước mặt em ngoan ngoãn như vậy chứ. Đại tiểu thư mặt lạnh mọi người đồn đại đâu rồi, chị như vậy có biết rất giống như bạn gái làm nũng với người yêu mình hay không? Nếu như em không thể có được chị, em nhất định sẽ tổn thương đến chết.

"Đi cả ngày rồi có mệt không?" - Thúy Ngân nét mặt rõ ràng đã cố gắng kìm chế cảm xúc bộc phát lắm rồi, nhưng vẫn không giấu được sự vui vẻ tột cùng hiện lên.

"Không, rất vui. Lần đầu được đi chơi vui đến như vậy."

"Em sẽ lại cho chị nhiều thứ lần đầu nữa."

"Vậy chị có thể cho em thứ gì đây?"

Hỏi vậy mà cũng hỏi nữa Bảo Bối, em cho chị nhiều thứ lần đầu đến như vậy, chị phải trả bằng lần đầu của chị rồi. Mặc dù không biết Thúy Ngân đang suy nghĩ đến chuyện xấu xa gì trong đầu, Lan Ngọc cũng thuận theo nụ cười của cô mà lại cong nhẹ vành môi.

"Chị phải về rồi." - nàng đưa tay của mình lên xem số giờ hiện trên đồng hồ của mình. Thật ra bây giờ không phải khuya lắm, nhưng ký túc xá trong trường của Thúy Ngân gần đóng cửa.

"Chị về một mình được không? Hay em..."

"Đừng xem chị là tiểu cô nương chứ, chị trước giờ vẫn về một mình đấy thôi. Em vào trường đi, chị gọi taxi ngay bây giờ." - họ vừa xuống chiếc xe buýt cuối cùng trong ngày để về đến cổng trường của Thúy Ngân. Cô dĩ nhiên muốn đưa nàng đi chơi tiếp, nhưng Lan Ngọc nói về trễ quá mai cô sẽ không đi học được.

"Em đợi chị lên xe rồi em vào."

"Theo như chị nhớ chỉ còn khoảng 5 phút nữa sẽ đóng cửa ký túc xá. Em lúc đó không vào được thì đừng có khóc nhé."

[Ngân Ngọc] Sủng Vật Hào MônNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ