Thật ra Lan Ngọc không hẳn đã ngủ kể từ lúc vẫn còn trên xe , khi cô đặt nàng xuống phần giường mềm mại , cũng là khi cô nhìn thấy chiếc laptop vô tình đụng phải hiện lên bảng kế hoạch kinh doanh đó . Một chút suy tư chìm vào lặng lẽ , khe khẽ phát ra vài âm thanh biết chắc rằng người ta nghe được .
" Bảo Bối , em biết rằng chị đã thức rồi . Về việc chị cùng với anh ba... "
" Em không cần nói nữa , chị sẽ từ chối anh ấy . Phải , tuy rằng công việc này phù hợp với chị , nhưng chị không muốn em khó chịu."
Đừng vội kết luận rằng đó chỉ là một lời nói lẫy , thật chất từ lúc vẫn còn nhắm chặt đôi mắt suy tư , nàng đã suy nghĩ đến điều này rất nhiều . Dù gì cũng chỉ là một công việc , nàng không muốn chỉ cần nhắc đến liền làm cho người bạn nhỏ này cảm thấy bất an .
" Không phải đâu , hơn ai hết em muốn chị làm được thứ mình yêu thích . Em không cam tâm nhìn chị chịu cực chịu khổ ở quán cà phê đó , chỉ là em một phút bốc đồng "
" Chị đã nói là..."
" Nghe em nói hết đã , Bảo Bối chị cùng anh ba làm việc đi . Em tin chắc chị nhất định thành công như lúc trước , người của họ Ninh lúc đó cũng không thể khinh khi chị nữa."
" Chẳng phải em không thích anh ba sao ? "
" Em không phải là không thích , là bởi vì anh ấy quá ưu tú , quá tình cảm . Phải , nói đúng hơn là em sợ , nhưng mà Bảo Bối tại sao em lại phải yếu đuối như vậy . Thay vì ngồi yên một chỗ lo lắng đủ điều , em nhất định cố gắng nhiều hơn nữa , em muốn mình nhất định hoàn hảo nhất ít ra chỉ với mỗi mình chị "
Chưa từng có giây phút nào cô cho phép mình bỏ cuộc trong công việc , nhưng giờ phút này ngọn lửa quyết tâm trong lòng cô lại được nung nấu rực đỏ hơn bao giờ hết . Cô biết bản thân mình nhỏ tuổi hơn Lan Ngọc, người ta nhìn vào qua vẻ bề ngoài đều nói cô thiếu chín chắn .
Nhưng cô không đủ thời gian quan tâm thiên hạ nghĩ gì , cô chỉ để ý mỗi cảm nhận của nàng về mình . Có thể cô đã từng trẻ con , có thể cô đã từng không biết tác phong của một người trưởng thành là như thế nào . Nhưng kể từ khi cô gặp được người nào đó , cô biết cô nhất định phải chín chắn hơn bao giờ hết . Cô nhất định phải bảo vệ được Lan Ngọc, không phải trở thành một gánh nặng tâm lý cho người cô yêu nhất .
" Bạn nhỏ , em có tin chị không ? Chỉ cần em tin chị , thì cho dù có bất cứ ai đi ngang qua cuộc đời chị , em vẫn nên biết rằng người cùng chị đi trên một con đường vẫn là em."
" Bảo Bối , chúng ta thực hiện một quy ước được không ? "
" Sau này em nhất định không kiếm chuyện vô lý với chị như vậy nữa ... "
" Về phần chị thì sao ? "
" Có chuyện gì xảy ra cũng đừng bỏ em đi , đừng làm hại đến bản thân mình giống như nhiều năm về trước "
Lúc đó cô không tìm được nàng không ai biết được trong lòng cô nghĩ gì , nổi sợ hãi càng ngày giống như càng nuốt chửng thần kinh căng thẳng tột độ . Bởi vì cô từng nghe được lý do dấu vết trên cổ tay của nàng hiện hữu , năm đó nàng đã chọn cách giải quyết ngu ngốc ra sao khi Hiếu Nhân phụ tình .
BẠN ĐANG ĐỌC
[Ngân Ngọc] Sủng Vật Hào Môn
Fanfictionauthor: Phiên Nhi Liêu - Em có biết vì sao dòng sông Serepok lại chia thành hai nhánh? - Thác Vợ, Thác Chồng mấy ai hiểu được không?