Đôi mắt u buồn nhắm chặt lại một vài giây, cho đầu óc thư giản một chút đi để có thể đưa ra quyết định đúng đắn nhất bây giờ. Cô biết nếu như cô không có một sự lựa chọn phù hợp nhất, cô mãi mãi sẽ mất đi Lan Ngọc dù chưa từng có được.
"Chị muốn em biến mất khỏi cuộc đời của chị có đúng không?" - lời nói có phần gượng ép nhất có thể, cô chưa từng nghĩ có một ngày nào đó chỉ phát âm ra một câu cũng phải khó khăn như vậy.
"Không phải, chị chỉ muốn chúng ta chỉ dừng lại ở mức độ bạn bè, có được không?" - người đang cự tuyệt đoạn tình cảm đó là nàng, nhưng khi nghe Thúy Ngân nói từ "biến mất" đích thị Lan Ngọc lại lo sợ một điều gì đó. Nàng không muốn mất đi người bạn này.
"Được, chị nói sao thì làm như vậy đi, về đi Ngọc Ngọc. À không phải, chị Lan Ngọc về đi, trời cũng tối rồi."
Tại sao lúc chúng ta hẹn hò với nhau lại không uống thứ gì ngọt ngào một chút chị nhỉ? Em cũng đã từng muốn đưa chị đi nhâm nhi một ly trà sữa, chị cũng nói chị ghét vị ngọt ngào. Hôm đó chúng ta cũng giống như hôm nay đều uống cùng một loại, nhưng ly cà phê hôm đó em uống vào sao quá đỗi vấn vương. Ngày hôm nay cũng cùng một thức uống, cà phê đắng ở trên môi mà em đắng ở trong lòng.
Một nụ cười ẩn hiện phảng phất nổi u buồn của một người lần đầu tiên biết yêu một người, cũng là lần đầu tiên bị một người cự tuyệt. Sai lầm lớn nhất của em đó chính là quá yêu thương chị ra hết cả bên ngoài, cho nên chị mới có thể nghi ngờ nhanh đến như vậy? Biết rồi cũng tốt, em không cần phải giả vờ làm một người bạn với chị nữa, chị muốn em làm một người bạn chân chính của chị, em sẽ cố gắng tập làm sẽ được mà.
Ba từ " Chị Lan Ngọc " nghe qua lại chẳng có cảm giác quen thuộc một chút nào cả, sao vậy Lan Ngọc? Có phải đã quen được người ta gọi hai từ mà lúc nào cũng cho là buồn nôn đó, bây giờ người ta không gọi nữa lại có chút không quen."Chị đưa em về."
Nếu như nói nàng không khó chịu thật không đúng, không phải khó chịu chuyện Thúy Ngân yêu nàng, nhưng khó chịu với sự tổn thương ngày hôm nay mình gây ra cho bạn nhỏ này. Có phải quá đáng lắm hay không? Em ấy đang rất buồn...
"Không cần đâu, một chút nữa Anh Đào sẽ đến đón em, hôm nay em và nó đến nhà một người bạn dự tiệc tân gia phòng rồi."
"Chị ở đây với em đợi đến khi bạn Anh Đào đến được không?"Tiệc tân gia phòng? Tiệc nào tổ chức vào lúc trời gần 11h đêm. Rõ ràng cô đang cố tình trốn tránh cùng một chỗ với nàng, Lan Ngọc hiện tại không biết nên đi hay nên ở. Ở lại chỉ càng khiến Thúy Ngân không vui khi nhìn thấy nàng, còn đi rồi lại hết mực lo lắng cho người bị tổn thương dày vò nhưng cố tình giấu giếm.
"Chị Lan Ngọc, chị không cần lo cho em, em không bi lụy như chị đâu, em rất nhanh sẽ hồi phục. Chị về đi."
"Em có còn muốn làm bạn với chị không?"
"Người ta muốn làm bạn với Tổng giám đốc đại nhân đây còn không có cơ hội, em không ngu ngốc đến mức hủy kết bạn với chị đâu."
Thà là không cười, nụ cười cố tình tạo ra tiếng còn chua xót hơn nét mặt im lặng lúc nãy. Nhưng cũng coi như phần đó làm cho Lan Ngọc có thể yên tâm, đúng vậy bạn Thúy Ngân là người mạnh mẽ, bạn ấy sẽ không có giống như nàng vào năm đó đâu. Giữa họ vẫn chỉ mới gói gọn trong vòng một tháng kể từ lúc gặp lại nhau, cũng không có quá nhiều kỷ niệm đến độ không thể nào quên được.
"Vậy chị về, em không ổn có thể gọi cho chị."
"Em cũng đã 22 tuổi rồi mà, về đi em ngồi ở đây đợi Anh Đào đến."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Ngân Ngọc] Sủng Vật Hào Môn
Fanficauthor: Phiên Nhi Liêu - Em có biết vì sao dòng sông Serepok lại chia thành hai nhánh? - Thác Vợ, Thác Chồng mấy ai hiểu được không?