Buổi tối hôm đó sau khi Lan Ngọc ngủ được khoảng nửa tiếng, một lúc sau cô cũng mệt mỏi gục tại sofa trong phòng khách. Đến nửa đêm khi Lan Ngọc cảm thấy muốn uống một ít nước, ra đến phòng khách nhìn thấy bạn Thúy Ngân co ro vì lạnh. Nàng lại không muốn đánh thức bạn nhỏ này, quyết định lấy chăn của mình ra phủ lên người của cô, còn điều chỉnh lại tư thế nằm thoải mái hơn một chút. Sofa thượng hạng rộng lớn kèm êm ái, so với giường ngủ không hẳn kém hơn bao nhiêu phần.
Lúc Thúy Ngân thức dậy đã là lúc mặt trời rọi vào gương mặt mơ màng vài tia nắng sớm, nhìn thấy chiếc chăn phủ lên người mình đã biết của bệnh nhân nhiều chuyện đó rồi. Vốn dĩ định đi vào phòng ngủ mắng cho nàng một trận, cô có ra sao thì kệ cô đi đắp chăn cho cô làm gì. Còn không biết bản thân của mình mới là bệnh nhân cần giữ ấm hay sao?
"Chị muốn đi đâu?" – Thúy Ngân còn chưa kịp ở gõ cửa phòng đã nhìn thấy Lan Ngọc một thân y phục công sở mở cửa ra.
"Chị đi làm." – mặc dù cũng không hẳn là hoàn toàn bình phục, nhưng cũng đã đỡ hơn rất nhiều rồi, ở công ty lại nhiều việc cần giải quyết đến như vậy.
"Bước qua được xác của em đi rồi tính đến chuyện ra bên ngoài.""Gì hả?"
"Tiền kiếm lúc nào chẳng được, lại nói chị giàu đến như vậy cần gì bán mạng đi kiếm tiền nữa. Em chính là không cho chị ra khỏi nhà cho đến khi hoàn toàn khỏi bệnh."
Lan Ngọc có đôi khi có một chút suy nghĩ thoáng qua nha, có khi nào bạn Thúy Ngân là nội gián mà ba mình sắp xếp tiếp cận mình hay không? Sao giống như là được người ta cử đến đây để quản mình thế không biết, bất quá lại không có cảm giác chán ghét sự" kìm kẹp "này chút nào.
"Em đó quay về công ty thực tập đi, bây giờ vẫn còn kịp."
Nàng vốn dĩ định mặc kệ bạn Thúy Ngân giở thói gia trưởng gì, tránh sang một bên tiếp tục muốn đi ra bên ngoài. Lại không nghĩ đến bạn Thúy Ngân lại giở thói lưu manh đến như vậy, đẩy nàng đi vào lại phòng ngủ sau đó khóa luôn cửa ở bên ngoài.Đã bảo rồi mà đừng có để người khác hiểu mình quá có ngày gặp chuyện cho xem, giống như trường hợp Thúy Ngân từng qua căn hộ này giúp nàng rất nhiều lần sắp xếp vận dụng. Cũng không ít lần nhìn thấy Lan Ngọc cất chìa khóa phòng ngủ trên kệ sách, bây giờ nó chính là thứ đang giam giữ Lan Ngọc ở bên trong.
"Ngân, thả chị ra, em làm gì vậy?"
Nếu như bình thường có người dám nhốt nàng như vậy, nhất định gọi luôn cho 113 đến giải quyết cho xem. Bây giờ lại hết mực ở bên trong đập cửa chất giọng không giống như tức giận.
"Chị nghe lời một chút đi, khỏe hẳn em mới cho chị đi làm."
"Em có ngon thì đừng đi thực tập nữa, ở lại đây canh chị cả đời đi."
"Chị đừng có thách em nha, cái gì em cũng dám làm đó."
Lan Ngọc ở bên trong không cãi lại được Thúy Ngân, không hiểu khí thế trên thương trường của nàng biến đi đâu mất, không lúc nào tranh luận với Thúy Ngân lại có thể giành được lợi thế cả.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Ngân Ngọc] Sủng Vật Hào Môn
Fanfictionauthor: Phiên Nhi Liêu - Em có biết vì sao dòng sông Serepok lại chia thành hai nhánh? - Thác Vợ, Thác Chồng mấy ai hiểu được không?