Chương 16: Thứ anh muốn là đời đời kiếp kiếp

589 56 27
                                    

Chương này ngọt nha, thủy tinh nhiều quá, ăn đường thôi vậy. Mẹ ghẻ có chừng mực.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

A Tương đi vào cũng là lúc Chu Tử Thư vừa giúp Ôn Khách Hành lau người. Ôn Khách Hành trời sinh thích sạch sẽ, nếu không được tắm sẽ khiến cả người khó chịu. Chu Tử Thư có ý tốt muốn giúp, Ôn Khách Hành vừa xấu hổ vừa quẫn bách, hai tay không thể ngăn Chu Tử Thư lại, lúc hắn giúp anh lau người xong, cả người đã đỏ như tôm luộc.

-Sao lại ngượng ngùng hơn cả mấy ngày hôm trước thế?

Chu Tử Thư buồn cười nhìn con người quay mặt vào trong không thèm đáp kia, nhưng chưa dỗi được bao lâu thì A Tương gõ cửa vào.

-Anh hai, anh tỉnh rồi!

Ôn Khách Hành bị khăn che mắt, nhìn không thấy, duỗi tay tới, A Tương lập tức chạy đến, cúi xuống để anh sờ thấy đỉnh đầu mình, đây là thói quen từ nhỏ, mà phải nói là thói quen từ kiếp trước mới đúng.

-A Tương, dạo này thế nào?

-Em tốt lắm, mấy ngày vừa rồi đều là Diệp tiền bối trông coi em, đi lại trong bệnh viện cũng phải có Thất gia đi theo, thực sự rất khoa trương.

-Không khoa trương, Mạc Hoài Dương là lão cáo già, hắn có thể ra tay ở bất cứ đâu, trong bệnh viện cũng có rất nhiều người để trà trộn.

Mắt thấy Ôn Khách Hành có xu hướng tức giận lên, A Tương phải vội vàng đấu dịu, gật đầu lia lịa, cũng may Diệp Bạch Y rất cẩn thận, đủ để Ôn Khách Hành yên tâm.

-Bác sĩ Tào Úy Ninh bên kia, tạm thời cũng đừng qua lại nữa.

-Tại sao chứ?

-A Tương, không phải anh nghi ngờ Tào Úy Ninh, mà là không tin tưởng cậu ta có thể bảo vệ em. Vì cậu ta quá ngốc nghếch và hiền lành, quá dễ tin người, Mạc Hoài Dương là Giáo sư của cậu ta suốt mấy năm rồi, dễ dàng lợi dụng cậu ta làm hại em. Đến lúc đó sẽ càng khổ cho hai người.

A Tương phụng phịu gật đầu, cô nhóc không dám cãi lời anh trai, có trách thì trách tiểu tử họ Tào kia quá mức ngốc nghếch, người thầy như thế cũng hết mực tin tưởng được.

-Sư phụ!

Trương Thành Lĩnh ló đầu vào, cầm theo một giỏ hoa quả và một bó hoa.

-Bác sĩ Ôn thế nào rồi ạ?

Trương Thành Lĩnh vừa nhìn thấy Ôn Khách Hành đã khiếp sợ, so với hôm cuối gặp ở công ty thì Ôn Khách Hành càng có vẻ yếu đuối bệnh tật hơn, huống chi là so với bác sĩ Ôn cười như gió xuân mà lần đầu tiên cậu gặp ở bệnh viện. Chu tử Thư nhướng mày nhìn cậu, đưa tay lên ra dấu cho cậu im lặng. Trương Thành Lĩnh gật gật, thực ra cậu là thương xót cho Ôn Khách Hành chứ không phải sợ.

Ôn Khách Hành cũng nhận ra đây là đứa bé ngốc nghếch, nhát gan mà mình và Chu Tử Thư kiếp trước từng bảo bọc, chỉ khác là kiếp này tuổi tác của họ không chênh lệch lắm. liền nhẹ giọng:

-Thành Lĩnh hả, mau tới đây!

Thành Lĩnh vui vẻ chạy tới, Ôn Khách Hành vừa lên tiếng, cậu đã bất giác cảm thấy một sự an tâm khó tả, chỉ biết trên đời này không còn chuyện gì đáng sợ nữa rồi.

(Chu Ôn) (Hiện đại) Về chung một nhàNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ