Trương Triết Hạn đứng đó, để mặc Cung Tuấn ôm, căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Thanh âm của Cung Tuấn bắt đầu rưng rưng, cậu nuốt mấy tiếng vỡ vụn vào cổ họng. Trương Triết Hạn chỉ nghe thấy Cung Tuấn nói bên tai anh: "Trên đường đến đây anh luôn nghĩ nên trả lời tin nhắn của em thế nào, nhưng đến khi lên máy bay cũng không nghĩ ra. Em bị thương, lẽ ra anh phải an ủi em, nhưng anh phát hiện đến cả bản thân anh, anh cũng không an ủi được."
"Tuấn Tuấn..."
"Em nói anh phải yêu em hơn một chút, nhưng mà, Hạn Hạn, tình yêu của anh dành cho em, rốt cuộc phải làm sao mới có thể nhiều thêm một chút đây?" Tay Cung Tuấn siết chặt áo Trương Triết Hạn, tựa như cạn kiệt sức lực, muốn khảm anh vào ngực mình. "Suốt mười hai năm qua, trong mắt anh, trong tim anh, đều chỉ có em. Anh đã từng thấy em thích những cô gái khác, thấy em ôm người khác qua màn hình. Anh cố gắng thuyết phục bản thân kiềm chế tình yêu này, bởi vì anh chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó em muốn anh yêu em, nên anh vẫn kiềm chế rất tốt. Anh sợ nếu anh lại yêu em thêm một chút, anh sẽ ghen đến điên mất!"
Trương Triết Hạn cảm thấy đầu choáng váng, nhưng cũng không đau bằng cảm giác trong lòng, tựa như bị nhấn chìm trong một hồ nước sâu ngàn thước, hít thở không thông. Chỉ mới vài phút trước, anh còn hy vọng Cung Tuấn yêu anh nhiều hơn, nhưng giờ phút này, Trương Triết Hạn đã hiểu, không phải tình yêu Cung Tuấn dành cho anh không đủ nhiều, mà là quá nhiều, nhiều đến mức làm tổn thương chính cậu.
"Em không biết, chưa có ai nói với em." Trương Triết Hạn lẩm bẩm.
Trương Triết Hạn giống như một con thú mắc kẹt trong rừng, mà tình cảm anh dành cho Cung Tuấn chính là lối ra của khu rừng. Chỉ là sương mù giăng kín, anh tìm thật nhiều năm mới tìm thấy đường ra. Trong thời gian đó, ngay cả tình cảm của bản thân anh cũng không hiểu, sao có thể cảm nhận được tình cảm của Cung Tuấn. Lời Trương Triết Hạn nói là thật, anh không biết, chưa từng có người nào nói cho anh biết, trên đời này có một người thủy chung yêu anh như vậy.
"Cho nên là lỗi của anh." Cung Tuấn cắn răng, sau đó thở dài. "Anh nên nói cho em biết, dù tình yêu của anh có thể sẽ trở thành gánh nặng cho em, anh cũng nên nói cho em biết. Nhưng anh lại là một kẻ hèn nhát, mười năm trước như vậy, hiện tại cũng như vậy, ngay cả nắm tay em, anh cũng sợ nắm quá chặt sẽ khiến em đau."
Hơi thở của Cung Tuấn phả vào tai Trương Triết Hạn, từng chữ đều mang theo run rẩy. Nói thật, thời gian ở bên Trương Triết Hạn đối với Cung Tuấn không thật chút nào, dù cậu đã ôm anh, hôn lên môi anh, thậm chí là hoàn toàn chiếm trọn anh, nhưng đối với cậu mọi thứ quá mức mờ ảo. Trong mười năm không gặp Trương Triết Hạn, Cung Tuấn vô số lần nằm mơ thấy hai người gặp nhau, mà một tuần qua, cậu không mơ thấy anh dù chỉ một lần. Mỗi buổi sáng thức dậy, Cung Tuấn đều phải mở điện thoại để xác định rằng cậu đã thật sự lưu số điện thoại của Trương Triết Hạn, và đêm hôm trước hai người đã gọi video.
Thời điểm tỏ tình, Cung Tuấn nói với Trương Triết Hạn cậu yêu anh đến không thể cứu chữa, kỳ thật lời này rất đúng, Cung Tuấn cảm thấy bản thân có bệnh, rõ ràng người cậu tâm tâm niệm niệm mười mấy năm đã ở bên cạnh, nhưng cậu còn sợ hơn lúc trước. Cung Tuấn biết, nếu hiện tại cậu không thể giữ chặt Trương Triết Hạn, nếu có một ngày cậu mất đi anh, cả thế giới của cậu sẽ sụp đổ, như vậy cuộc sống sau này của cậu sẽ như một cái máy, chỉ biết hoàn thành trách nhiệm, không có chút niềm vui.
BẠN ĐANG ĐỌC
[HOÀN | TUẤN TRIẾT] BÁT QUÁI VỀ TÌNH ĐỊCH
FanficTên gốc: 情敌的八卦 Tác giả: Ngô Thành (吾成) Edit: Phù Sinh Nhược Mộng Thể loại: RPS Tuấn Triết, ooc, tình địch thành tình nhân, ngọt, HE. Thiết lập: Lính cứu hỏa X Ca sĩ hàng đầu Văn ăn không nghiêm túc: Vốn định bát quái một chút về tình địch, cuối cùng...