Chương 29

6.7K 828 55
                                    

"Dám bí mật tu luyện cái thứ tà ma này, theo luật lệ ta sẽ bắt cậu đi." Lăng Chi lạnh lùng chĩa mũi kiếm vào người Bạch Cẩm Thành, chỉ vài gang tay nữa là đụng trúng cổ của hắn.

Vốn dĩ ban đầu Bạch Cẩm Thành giấu rất tốt, không hề phát ra một tia năng lượng khác thường nào. Thế nhưng không biết Lăng Chi làm cách nào mà vừa bước vào bên trong đã phóng vụt tới bức ép hắn phải ra tay.

Vừa ra tay đã tung phân nửa sức mạnh khiến Bạch Cẩm Thành phải vất vả chống đỡ, thế nên mới tạo ra cảnh tượng mà Lạc Viêm Chi thấy bây giờ.

"Hừ, tà ma sao?" Bạch Cẩm Thành cười khẩy, không hề lép vế. "Chỉ cần có một người không thấy ta tà ma là được."

Như nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt Lăng Chi sầm lại. Anh ta đưa kiếm lên cao, sau đó từ từ bổ xuống. Lưỡi kiếm lạnh lẽo loé sáng ớn người, nếu như bây giờ Bạch Cẩm Thành không đỡ được thì chắc chắn sẽ chết.

"Không được!"

Một tiếng hét vang lên, ngay sau đó một quả cầu lửa lớn lọt vào giữa ngăn cách hai người. Lăng Chi bị phá rối nhíu mày lùi về sau một bước, từ từ thu hồi tư thế ra tay của mình.

Lạc Viêm Chi vừa tung hoả cầu xong lập tức đứng chắn trước mặt Bạch Cẩm Thành, mím môi lạnh mặt nhìn Lăng Chi.

"Cậu..." Vẻ mặt Lăng Chi vô cùng phức tạp. "Cậu có biết là bản thân đang làm cái gì không?"

"Tôi biết." Cậu trả lời một cách chắc chắn.

"Vậy tại sao còn làm thế? Người này vô cùng nguy hiểm." Lăng Chi trầm giọng cảnh cáo.

Khẽ nắm lấy tay của Bạch Cẩm Thành, Lạc Viêm Chi nghiêm túc nói, "Em ấy chưa từng làm hại ai cả."

"Chưa từng không có nghĩa sau này sẽ không, tu luyện cái thứ tà ma quỷ quái này sớm muộn cũng sẽ hại tới những người xung quanh." Thấy cậu vẫn cứ khăng khăng như vậy, anh ta có chút nổi nóng.

Lạc Viêm Chi lắc đầu. "Tôi tin em ấy sẽ không như vậy."

Cậu kiên định như vậy khiến Bạch Cẩm Thành cảm thấy trong lòng được lấp đầy. Nếu như không phải vì tình thế không thuận tiện thì có lẽ đã ôm cậu vào lòng.

"Bây giờ tôi sẽ bắt người này, cậu vẫn dứt khoát không nghe theo đúng không?"

"Đúng. Mấy lần anh cứu tôi tôi vẫn chưa báo đáp được tử tế, thế nhưng không phải lần này." Lạc Viêm Chi bày ra tư thế phòng thủ.

"Vậy được, đừng trách tôi không khách sáo." Lăng Chi lại đưa kiếm ra lần nữa, sát khí mãnh liệt từ cây kiếm phát ra khiến cho người đối diện phải chịu ảnh hưởng.

Mũi kiếm vừa phóng nhanh tới, Bạch Cẩm Thành liền xoay người ôm Lạc Viêm Chi vào lòng, dùng Lôi điện của mình cắt ngang qua.

Quả cầu bị nứt vỡ làm đôi, dưới đất tạo thành một đường cắt ngang. Người xung quanh cũng bị đừng cắt này làm cho ảnh hưởng, chật vật né tránh.

Lợi dụng vài giây Lăng Chi ngừng lại, Lạc Viêm Chi lập tức phóng lửa đốt cháy cả toà lâu này. Lửa bén vào vải, vào gỗ khiến nó bùng lên dữ dội. Tràng cảnh càng trở nên náo động, người người chen lấn muốn chạy ra bên ngoài.

[Hoàn] Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam ChínhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ