Chương hai mươi tư: Hiểu được

4.2K 523 55
                                    

24. Hiểu được

Sáng sớm hôm sau, trên đường đến phim trường, Tiêu Chiến ngồi trong xe nói với Viên Phỉ về chuyện nhà Vương Nhất Bác, sở dĩ nói cho cô, là bởi vì có chuyện cần nhờ cô giúp.

"Năm kia anh em có đưa cho em một căn nhà, em chưa ở bao giờ, để không cũng phí," Tiêu Chiến nói, "Chị giúp em bán đi."

Viên Phỉ trước giờ luôn bình tĩnh bất biến nhưng cũng khó tránh khỏi kinh ngạc, "Cậu muốn giúp cậu ấy trả tiền sao? Không phải cậu ấy không cho cậu quản à?"

"Em ấy sẽ không bao giờ mở miệng hỏi chuyện này đâu, nhưng mà em cũng không thể nhìn em ấy chìm trong vũng bùn này được." Tiêu Chiến nhìn ra ngoài cửa xe, giọng nói bình tĩnh, rõ ràng là đã quyết định, "Nếu bố em ấy phải ra toà thì việc này sẽ không giấu nổi nữa, đến lúc đó mọi người sẽ nói Vương Nhất Bác là con nhà nợ nần không trả gì đó, em không muốn em ấy phải gánh vác những việc mình không làm. Hơn nữa ngoài miệng em ấy bảo mặc kệ, nhưng trong lòng làm sao lại không buồn được? Đó là bố ruột của em ấy, chuyện tình cảm không thể không dùng lý lẽ, nhưng cũng không thể biết mỗi lý lẽ thôi được, phức tạp chết đi được."

"Cậu muốn dứt khoát một lần luôn, nhưng mà sợ là không ổn lắm. Vấn đề của bố cậu ta căn bản không phải là không có tiền," Viên Phỉ chỉ vào trán mình, nhàn nhạt nói: "Không có cái này này."

"Không có cái đó cũng còn tốt," Tiêu Chiến nhíu mày bật cười, vỗ ngực mình, "Chỉ sợ là không có cái này thôi."

Viên Phỉ cũng không cười, chỉ hỏi: "Cậu thật sự muốn giúp cậu ấy à? Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, sau này sẽ có vô số lần, cậu nghĩ kỹ rồi chứ?"

"Giúp em ấy qua cửa trước mắt đã, bổ sung phần tiền còn thiếu thôi, em sẽ không đưa nhiều hơn đâu." Tiêu Chiến suy nghĩ một lát, lại nói: "Sau khi bán nhà, chị giúp em hẹn bố mẹ em ấy ra, có vài lời em phải nói rõ ràng trước."

Viên Phỉ đồng ý, "Có nói cho Tiêu tổng không?"

"Đừng!" Tiêu Chiến lập tức cự tuyệt, "Tuyệt đối đừng để anh em biết! Khó khăn lắm ổng mới có ấn tượng tốt với Nhất Bác."

Thật ra cũng rất khó giấu, Viên Phỉ trầm mặc chốc lát, mới nói: "Tôi cố vậy."

Viên Phỉ cũng chỉ cố được đến ba ngày trước khi sang tên bất động sản. Căn nhà mà Tiêu Tuân đưa là một căn tứ hợp viện ở Hậu Hải, người bình thường căn bản không mua nổi, người có tiền mua được không phú thì cũng quý, nhị đại trong giới ít nhiều cũng quen biết, nhanh chóng truyền tới tai Tiêu Tuân, nói thằng út nhà Lưu gia chuẩn bị mua cái nhà của anh mấy năm trước.

Ông chủ Tiêu vừa nghe là biết ngay thế nào, lập tức gọi cho Viên Phỉ hỏi: "Tiêu Chiến làm sao thế?"

"Không làm sao cả, khá tốt." Viên Phỉ nói.

"Không làm sao thì sao lại bán nhà? Cần dùng tiền à?"

"Bây giờ là thời điểm nhà giá tốt, bán lại mua đất càng tốt, cái này gọi là đầu tư."

"Viên Phỉ, em đừng có tưởng em chơi hoa dung đạo nhanh hơn tôi thì có thể coi thường chỉ số thông minh của tôi, heo có biết leo cây thì Tiêu Chiến cũng sẽ không có hứng thú bán nhà đầu tư." Tiêu Tuân mất kiên nhẫn, "Có chuyện gì thì nói nhanh!"

[Bác Chiến] May mắn ba đời - [EDIT/TRANS]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ