Chương 7: Ông tổng sợ ma

2.6K 164 7
                                    


Hoàng Bân vừa nghe Tuấn Chung Quốc đồng ý dứt khoát như thế, kích động như mở cờ trong bụng "Thật à? Ha ha, Chung Quốc tôi biết cậu là người tốt mà! Vậy quyết định thế nhé! Ngày mai tôi vào thay ca sáng cho cậu! Hôm khác mời cậu ăn cơm nhé!"

"Hi hi được mà." Tuấn Chung Quốc thật thà cười.

Vốn 9 giờ tối tan ca, Tuấn Chung Quốc trực thay Tiểu Hoàng nên không làm thủ tục giao ca mà đứng luôn đến 11 giờ. Cẩn thận kiểm tra cánh cửa kính xa hoa xem đã khóa kỹ hay chưa, sau đó cầm đèn pin leo lên cầu thang đi kiểm tra cửa nẻo các phòng làm việc từng tầng một, tắt đèn huỳnh quang do một số nhân viên cẩu thả quên tắt.

Hành lang thênh thang tối tăm dội lại tiếng bước chân mình, từng tiếng từng tiếng rõ mồn một trong đêm đen, phía trước tối thui giống như một cái động đen không đáy, dường như sẽ xuất hiện cái gì đó khủng bố bất kỳ lúc nào, làm người ta sởn tóc gáy.

Nhưng Tuấn Chung Quốc là ai chứ? Mũi nhọn của đội lính đặc công, cầm súng giết bao nhiêu người, có cái gì chưa gặp? Cho dù nhìn thấy xác chết thối rữa ở bên ngoài, cậu cũng có thể tỉnh bơ ngồi một bên ăn bánh quy khô sau đó tiếp tục theo dõi mục tiêu.

Kim Tại Hưởng ngồi ở tầng cao nhất, mải chuyên tâm vào công việc trong tay đột ngột phát hiện bây giờ đã khuya lắm rồi, dụi dụi đôi mắt cay xè cầm áo khoác trên ghế lên chuẩn bị về nhà. Nhưng vừa ra khỏi phòng làm việc thấy ngoài hành lang tối om, lặng ngắt lại trống trải thì trong lòng bắt đầu rờn rợn.

Nhược điểm trí mạng của Kim Tại Hưởng là sợ. Tuy hắn không tin chuyện có ma quỷ nhưng da đầu vẫn sẽ tê rần. Kim Tại Hưởng định thần, cố lấy thêm can đảm, đều tại cái tên họ Trịnh kia, ngày hôm qua đưa một bộ phim ma cho hắn xem, lấy cái cớ rất hay ho là rèn luyện can đảm. Thật ra là muốn đem hắn ra làm trò cười.

Kim Tại Hưởng căm hận nghiến răng, nếu không tại bộ phim ma đó, hắn cũng không đến nỗi dựng tóc gáy ngay trong công ty mình thế này. Cố thở đều, bước nhanh tới thang máy, âm thầm cảm thấy may mắn vì cảnh mất mặt này của mình không có ai thấy.

Nhưng cái thang máy này rề rề mãi không chịu đi lên, Kim Tại Hưởng lại bắt đầu suy nghĩ vớ vẩn, mấy cảnh trong phim từng cảnh từng cảnh một hiện lên trong óc. Bất giác lùi ra sau một bước, sợ cửa thang máy sẽ thình lình mở ra, có một người mặt mày trắng nhách hoặc là một con ma từ bên trong xông ra. Đột nhiên, hành lang vang lên tiếng bước chân rõ mồn một từ xa lại gần, chui vào trong lỗ tai hắn nghe vừa u oán vừa thê lương.

Một giọt mồ hôi lạnh chậm rãi lăn từ trên trán xuống.

Lần này mình tiêu rồi! Nửa đêm nửa hôm, tầng lầu này của mình sao lại có người! Máy móc xoay đầu từ từ về phía phát ra tiếng chân, chỉ thấy ánh đèn đang đi về phía hắn, lọt vào mắt hắn giống như ánh sáng thần thánh.

"Ông tổng?" Tuấn Chung Quốc hơi bất ngờ nhìn vẻ mặt kỳ quặc của Kim tổng.

"Cậu... là bảo vệ kia?" Kim Tại Hưởng đột nhiên có cảm giác may mắn gặp được đồng bọn.

Người sợ ma đều có chung một đặc điểm, chỉ cần có bạn thì yên tâm hẳn lên.

"Vâng, giờ ông tổng mới tan làm sao?" Tuấn Chung Quốc vừa cẩn thận kiểm tra cửa nẻo chung quanh vừa tự nhiên trả lời Kim Tại Hưởng.

[Vkook/chuyển Ver] Cậu vợ đặc công ngốc nghếch của tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ