Chương 61: Trò chơi bắt đầu

758 59 1
                                    

Ông Kim thong thả đứng dậy, nhẹ nhàng đặt cháu vào trong cái nôi tinh xảo, cao giọng ra lệnh “Má Trương, đưa thiếu phu nhân về phòng, từ giờ một ngày ba bữa để Lí Phương mang lên cho nó. Trông chừng cho kỹ, không cho phép nó đi lung tung.”
 
Tuấn Chung Quốc không dè ông Kim lại chơi chiêu này, mở đôi mắt to vương đầy lệ, ngơ ngác quỳ trên đất nhìn ông. Má Trương khó xử đứng một bên, muốn đỡ cậu dậy lại không biết nên làm sao. Rốt cuộc là gây nên nghiệp gì, một gia đình đang êm đẹp sao lại rơi vô nông nỗi này.
 
“Ba nó, ông làm cái gì vậy!” Bà Kim hoảng hốt.
 
Ông Kim nhìn Tuấn Chung Quốc, gằn từng tiếng một “Họa này là do thằng nghiệt tử kia gây ra, hậu quả thế nào là số của nó. Con, thành thực ngoan ngoãn ở đây cho ba.”
 
Bà Kim vội vàng đặt cháu vào nôi, đau lòng đỡ Tuấn Chung Quốc đờ đẫn trên đất dậy.
 
“Ngây ra đó làm cái gì, má Trương, còn không đưa thiếu phu nhân về phòng!” Ông Kim nói xong nhìn nhìn đồng hồ, cầm cặp táp sải bước ra khỏi nhà, ra tới cửa còn không quên căn dặn mấy bảo vệ mới tới “Mấy ngày nay chú tâm chút, không được cho thiếu phu nhân ra ngoài.”
 
“Dạ, chủ tịch.” Bảo vệ tuy thấy lạ nhưng cũng không dám nhiều lời.
 
Tuấn Chung Quốc được bà Kim đỡ dậy, đứng trên thảm trải sàn mềm mềm, cúi đầu không để ai nhìn thấy nét mặt cậu bây giờ.
 
Bà Kim bất nhẫn nói “Tiểu Quốc, ba con nóng tính vậy đó, con đừng để bụng. Về phòng nghỉ ngơi đi, nha con?”
 
“Dạ.” Tuấn Chung Quốc dịu ngoan vâng một tiếng, đi tới ôm lấy nhóc lớn trong nôi lên, Lí Phương lập tức ôm nhóc bé đi theo về phòng.
 
Mọi người đều im thin thít, không ai dám nói chuyện.
 
Đêm khuya, Tuấn Chung Quốc vẫn nằm trên chiếc giường đôi to đùng không thể nào chợp mắt, khuôn mặt hai bé con ngủ say sưa dưới ánh trăng tỏa ra sức hấp dẫn mê hoặc tâm hồn người ta.  Tuấn Chung Quốc thất thần nhìn con, bọn trẻ đã được hai tháng rồi, trắng trẻo mũm mĩm cực kỳ đáng yêu. Đôi mắt to tròn giống cậu, cái mũi cao, đường nét khuôn mặt, lông mày là của Kim Tại Hưởng.
 
Rốt cuộc bây giờ hắn ở đâu, có bị thương không, có nhớ cậu và con không, có tuyệt vọng giống cậu không. Mai là ngày hẹn với Hera rồi, có phải rất nhanh sẽ nhìn thấy hắn không. Hi vọng được gặp hắn, là sức mạnh chống đỡ cậu trong thời gian này, khiến cậu không suy sụp. Các con, ba nhỏ nhất định sẽ dẫn ba lớn về, nhất định!
 
Đột nhiên cậu đứng dậy đi đến tủ đựng vũ khí của mình, chọn vài món tinh vi sắc bén. Đây đều là đồ tế nhuyễn của riêng tây mà Kim Tại Hưởng nhờ người thu thập khắp nơi theo sở thích của cậu, bọn họ không ngờ lại có ngày, thật sự phải dùng nó để ra trận.
 
Chuẩn bị tất cả xong, Tuấn Chung Quốc lại nằm xuống giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Lí Phương ngồi ở giường nhỏ kế bên, lòng càng lúc càng bất an, chị cứ cảm thấy hành vi của thiếu phu nhân càng lúc càng kỳ quặc.
 
Điện thoại của Tuấn Chung Quốc toàn đổ chuông vào giữa đêm hôm, không biết vì sao tim cậu đập dữ dội, nhận điện thoại “A lô?”
 
“Cậu Tuấn, chúng tôi ở cách nhà cậu mười mét, không cần tôi phải đích thân vào đón cậu đấy chứ?!” Giọng điệu Hera luôn cười cợt, Tuấn Chung Quốc không hiểu vì sao người như cô ta luôn có thể cười một cách vô tội như thế.
 
“Không phải ngày mai?”
 
“Ngày mai sẽ không kịp.”
 
Đầu óc Tuấn Chung Quốc trống rỗng, không kịp hỏi kỹ, ừ một tiếng vội vàng dập máy. Nắm chặt tay đi tới trước giường con, chăm chú nhìn chúng, nhẹ nhàng hôn mấy cái, kèm theo hai giọt nước mắt trong suốt. Kế đó dứt khoát quay người mở cửa phòng chuẩn bị xuất phát.
 
Lí Phương thấy thế vội vàng đứng dậy cản cậu “Thiếu phu nhân, cậu đi đâu?”
 
“Chị Phương, chị tránh ra.” Tuấn Chung Quốc hơi bực mình.
 
Lí Phương nào chịu nhường lối, thiếu phu nhân mà có chuyện gì thì chị xui xẻo rồi. Bám theo Tuấn Chung Quốc sát nút không ngừng lải nhải, cố ý lớn tiếng làm mọi người thức giấc.
 
Rốt cuộc Tuấn Chung Quốc dừng chân, liếc chị một cái nhanh chóng trở về phòng. Lí Phương thấy thế mừng thầm, thiếu phu nhân nghĩ thông rồi. Nhưng vừa theo cậu về phòng thì thấy Tuấn Chung Quốc chạy nhanh về phía cửa sổ, nhảy vút lên liền biến mất trong bóng đêm.
 
Chị trợn mắt há mồm nhìn ra ngoài cửa sổ, thét ầm lêm “Á!!! Thiếu phu nhân nhảy lầu rồi!!!”
 
Tiếng Meowth sủa ầm ỹ, mọi người bật dậy khỏi giường, không kịp để ý bề ngoài ùa xuống dưới lầu, nhưng khi tất cả chạy tới nơi, chỉ thấy trên mặt đất còn dấu chân và lá rơi, không thấy bóng dáng Tuấn Chung Quốc đâu cả.
 
Ông Kim xanh mặt phun một câu “Mẹ nó, quên Tuấn Chung Quốc làm nghề gì!”
 
Vội vàng kêu gác cổng mở camera ra xem. 10 phút sau, từ hình ảnh không rõ trên màn hình, mọi người nhìn thấy cậu nhảy xuống ban công trực tiếp dùng móc bám vào cành cây nhẹ nhàng nhảy xuống, lại lấy tốc độ cực nhanh chạy về phía tường, chỉ bật mấy cú đã nhảy qua tường mà đi.
 
Bà Kim lo lắng phủ thêm áo ngoài cho ông Kim “Ba nó, làm sao bây giờ.”
 
“Còn làm sao nữa! Về phòng hết đi! Phái thêm mấy người chăm sóc Minh Thành và Lập Thành!” Ông Kim nói xong về phòng không ngừng gọi điện thoại, rốt cuộc bà Kim chịu không nổi, che miệng khóc nấc, má Trương vừa an ủi vừa chảy nước mắt theo.
 
_____
 

[Vkook/chuyển Ver] Cậu vợ đặc công ngốc nghếch của tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ