Chương 69: Cái tát

1K 55 0
                                    

Căn phòng nhỏ tối mù âm u, hai đứa trẻ con nằm trong tã khóc khàn cả giọng, tiếng khóc vang vọng trong căn phòng không lớn lắm. Một ả đàn bà đứng trong bóng tối không nhìn rõ mặt mũi, nhớn nhác túm lấy người đàn bà đang run lẩy bẩy bên cạnh chửi bới “Mau đi cho bú! Không được để chúng khóc!”
 
Người đàn bà loạng choạng, cố gắng khống chế cơn khủng hoảng của mình, bồng đứa nhỏ lên dưới ánh mắt của đám đàn ông trong phòng, vén áo để lộ bánh bao trắng nõn, thử cho bú nhưng đứa bé ngoẹo đầu cự tuyệt đồ ăn đưa đến miệng, nhắm mắt gào khóc, tiếng khóc đó kích thích thần kinh người đàn bà thật mạnh.
 
Lúc này, gã đàn ông đứng bên bước lên một bước “Cô chủ, bọn chúng cứ tiếp tục khóc như thế, sớm muộn gì chúng ta cũng bị lộ, dứt khoát đã trót thì trét.” Gã đàn ông đưa tay làm động tác giết.
 
Ả đàn bà thấy vậy trong mắt thoáng qua một tia hoảng hốt, căng thẳng đáp “Để tao nghĩ đã…” Đi tới đi lui không ngừng, người đàn bà cũng ra sức làm cho bọn trẻ bú sữa của mình.

Chị ta vốn là bảo mẫu trong nhà cô chủ, đợt trước sinh con, xin nghỉ ở nhà ở cữ, ai ngờ hôm nay bỗng dưng bị cô chủ bắt ép đến đây. Nhìn tình hình trước mắt là biết, chuyện này chắc chắn ầm ỹ lớn.
 
_____
 
 
Một đêm này là đêm đáng sợ nhất trong đời Kim Tại Hưởng. Các con mất tích không rõ, mẹ nằm liệt giường không dậy nổi. Tuấn Chung Quốc càng tệ hơn, thần trí mơ hồ, sau khi biết con bị bắt cóc, bất ngờ là cậu không khóc không ầm ỹ, chỉ lẳng lặng ngồi trong nhà kính đồ chơi của con, ánh mắt trống rỗng vô hồn. Cậu cứ dịu dàng nhìn chăm chú vào cái nôi trẻ con trống không, nhẹ nhàng đưa nôi, nguyên một đêm cậu cứ đưa nôi như thế, Kim Tại Hưởng đứng đằng sau cậu, ánh mắt đầy đau đớn.
 
Đột nhiên Tuấn Chung Quốc ngẩng lên, dường như đang cẩn thận lắng nghe, ngoảnh đầu nói với hắn “Chồng, có phải Lập Thành đang khóc bên chỗ chị Phương không? Anh mau bồng con lại đây.”
 
Kim Tại Hưởng giật mình, bán tín bán nghi nhìn chung quanh, kế đó hắn mới nhận ra Tuấn Chung Quốc đã nảy sinh ảo giác, chôn mình vào nơi sâu nhất không chịu đối diện với sự thật.
 
Hắn uống quít đi tới cạnh cậu định kéo nôi ra lại bị cậu túm lại, sắc mặt khó chịu “Anh làm gì thế! Muốn giành con em hả?”
 
“Quốc… em tỉnh lại đi…” Kim Tại Hưởng phát hiện mỗi một chữ mà hắn nói ra đều mất sức lực rất lớn, ánh mắt trông đợi nhìn cậu, hi vọng cậu đủ tỉnh táo.

Song Tuấn Chung Quốc vẫn giữ chặt lấy nôi, mỉm cười với cái gối “Minh Thành, con phải khỏe mạnh lớn lên, để ba đưa con và em đi học, được không?”
 
Trả lời cậu không phải là nụ cười hoặc tiếng khóc của bé, chỉ có gió đêm lướt qua cây cỏ phát ra tiếng sột soạt, thê lương mà u oán.
 
Kim Tại Hưởng giằng lấy cái nôi ném qua một bên, Tuấn Chung Quốc thét lên một tiếng thất thanh, lồm cồm bò tới cái nôi bị hỏng lăn lóc trong góc nhà, hoảng hốt gào lên “Minh Thành! Minh Thành!”
 
Lúc cậu bò được đến chỗ cái gối đầu và cái chăn nhỏ nằm trơ trọi trên đất, tìm quanh các góc không có kết quả, bắt đầu ôm đầu mình thét chói tai, mỗi tiếng thét đều cắt thật sâu vào lòng Kim Tại Hưởng.

Bỗng nhiên Tuấn Chung Quốc hung tợn ngẩng đầu trừng hắn, túm lấy chăn quất lên người hắn “Anh trả con cho em! Mang con trả cho em!! Trả cho em!!!”
 
Bốp! Một cái tát tai nặng nề rơi lên mặt cậu.

[Vkook/chuyển Ver] Cậu vợ đặc công ngốc nghếch của tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ