Chap 16

1.1K 115 5
                                    

Hoseok nhìn tình trạng tồi tệ của Jimin, trong lòng đoán chắc hơn chín mươi phần trăm là do chuyện tình cảm của hai đứa nó. Vốn định mở lời từ chối nhưng nhìn đôi bắt sưng húp vẫn còn rơm rớm nước mắt nhìn mình, Hoseok lại không nói ra được. Cho dù không thể giúp nhưng coi như làm chỗ cho thằng bé trút bầu tâm sự cũng được đi, nghĩ thế Hoseok cũng buông kim đan trong tay xuống "Jiminie muốn nói chuyện với anh hửm, vậy chúng ta đến phòng em nhé".

"Không phải cậu đã hứa không làm phiền Hobi bằng mấy chuyện tình cảm giận hờn vu vơ tào lao của cậu và Jungkook nữa mà"

Taehyung bực bội lên tiếng, Hoseok đưa tay gõ lên cái đầu bông xù kia "Cái thằng bé này, anh dạy em an ủi bạn bè như vậy đó hả?"

"Không, em tự học" cậu trai lại vùi đầu vào hõm vai anh, Hoseok lại vỗ thêm mấy cái lên đầu Taehyung "Ngoan, để anh nói chuyện với Jiminie một lúc, em thì đi mua thêm cho anh mấy món đồ được không, anh sẽ nhắn cho em nhé".

Taehyung dụi thêm mấy cái nữa cũng đồng ý, cậu trai cúi người bế Hoseok lên, đi ngang huých nhẹ vai Jimin "Muốn nói chuyện với Hobi thì đi thôi"

Jimin im lặng đi theo hai người. Vào đến phòng, Taehyung đặt Hoseok ngồi trên giường, vuốt lại mái tóc hơi rối của anh rồi bước ra, không quên liếc mắt nhìn Jimin đang đứng cạnh bàn vẫn chăm chú nhìn Hoseok. Đợi Taehyung đóng cửa lại Jimin mới tiến từng bước về phía Hoseok, cậu nhóc gần như khụy xuống khiến Hoseok hết hồn, chưa kịp đứng lên thì Jimin đã nhào đến ôm lấy eo anh, tình trạng hiện tại là Hoseok ngồi trên giường, Jimin thì ngồi dưới đất, tay ôm eo, đầu thì dụi vào bụng Hoseok khóc nấc lên từng tiếng.

Hoseok yên lặng để cậu em nhỏ phát tiết cảm xúc của mình, tay nhẹ nhành xoa đầu cho cậu, lâu lâu vuốt nhẹ lên lưng cậu như vỗ về. Đến khi Jimin nín hẳn thì eo của Hoseok cũng hơi đau, dù sao Jimin dùng lực không nhẹ lắm.

Nâng mặt cậu em lên, dùng tay lau đi nước vươn trên đó, lúc này Hoseok mới dịu giọng "Bây giờ em có thể nói anh nghe, chuyện gì đang xảy ra với em được không?"

Jimin dùng hai tay che mặt, khó khăn thốt lên từng chữ "Em với Jungkook chia tay rồi anh ơi".

Tiếp theo đó cậu chỉ nghe thấy tiếng khóc thương tâm của Jimin, chia tay? Hoseok khó hiểu, không phải Jungkook rất yêu Jimin hay sao? Cậu không biết bao nhiêu lần thấy Jungkook dùng ánh mắt tràn ngập tình yêu nhìn Jimin, những cái ôm, những nụ hôn, thậm chí những quan tâm chăm sóc vụng về của Jungkook dành cho Jimin. Cậu dám cá hết số quýt của Yoongi hyung là không có ai khiến cậu em út này để tâm nhiều đến thế đâu.

Im lặng một lúc, để Jimin bình tĩnh lại cậu hỏi tiếp "Hai đứa chia tay khi nào, tại sao chia tay? Anh biết hỏi những câu hỏi như thế hơi thiếu tế nhị, nhưng anh nghĩ Jungkook yêu em nhiều như thế, thằng bé chấp nhận chia tay sao?"

Jimin tựa lưng vào giường, vuốt ngược mái tóc đen, mặc kệ nước mắt chảy dài "Sáng hôm nay, người nói chia tay là Jungkook".

Cậu nghĩ hôm nay là ngày cậu ngạc nhiên nhiều nhất, Jungkook là người đòi chia tay? Thế giời này vẫn đang quay theo trục chứ không phải vừa quay vừa nhảy hiphop đúng không? Cậu nghĩ cậu là người hiểu rõ Jungkook hơn bất cứ ai, thằng bé yêu thì có thể yêu chết một người, nó yêu Jimin hai năm trời, hận không thể đem những gì tốt đẹp nhất thế gian để tặng cho người nó yêu, cậu nghĩ trừ khi thế giới này bị nổ tung thì may ra Jungkook mới không yêu Jimin nữa, nhưng có lẽ cậu nghĩ sai mất rồi.

[End][VHope]Chúng ta nhất định sẽ có sau này.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ