Hoseok mất tích và bây giờ là bốn giờ sáng. Kim Taehyug không khác gì một con thú điên loạn chạy khắc khu cắm trại với hy vọng mong manh là có thể tìm thấy bạn trai mình, nhưng may mắn của Taehyung đã dành sạch trong việc có được trái tim Hoseok nên hiện tại dù cậu trai đã lật tung tất cả vẫn không thấy người yêu mình đâu.
Nếu không phải cậu ngủ say quá thì Hoseok sẽ không bị bắt cóc như vậy. Nói là bắt cóc bởi lẽ giày và đôi dép lê của cậu còn yên vị trong kệ tủ, không có chuyện Hoseok để chân trần ra ngoài được, chưa kể sau trận mưa hồi chiều để lại những vũng nước lớn và mặt đất thì ẩm ướt, Hoseok ghét nhất chính là ẩm ướt và trơn trượt. T
rong lòng như lửa đốt, Taehyung gõ cửa từng phòng, Namjoon xuất hiện với cái đầu rối bù đôi mắt nửa nhắm nửa mở, vị leader ngáp một khó chịu "Taehyung, em bị gì mà giờ này đánh thức anh vậy", tối qua uống quá nhiều nên khi bị đánh thức giờ này đầu anh đau như búa bổ .
"Hoseok mất tích rồi", câu nói như gáo nước lạnh khiến vị trưởng nhóm tỉnh khỏi cơn mê ngủ "Mất tích, làm sao lại mất tích" vị trưởng nhóm gấp gáp nắm chặt đôi tay buông thỏng của Taehyung "Em đã kiếm kĩ chưa, cậu ấy ở chung với em mà".
Taehyung nói bằng giọng không sức sống "Em đã tìm khắp nơi, chỉ có chưa lái xe đi tìm thôi, đó cũng là lí do em đánh thức anh giờ này".
Chưa kịp để Namjoon đáp lời người em áp út thì tiếng chân nặng nề phát ra từ phòng Namjoon, Yoongi xuất hiện với gương mặt nghiêm túc "Anh không thấy Jungkook".
Không ai nói với ai câu nào, bàn tay nắm thành cú đấm và đôi mắt nổi lên sát khí của Taehyung khiến hai vị hyung hoảng sợ, cậu em quay người thật mạnh, Namjoon đã nhanh tay bắt được cánh tay cậu em, nhưng lúc này Taehyung làm gì còn đủ bình tĩnh, chỉ bằng một cú hất tay đã thoát khỏi kèm cặp của người anh, Yoongi cũng đứng trước mặt cậu em cản lại "Em làm gì?"
"Em tìm Hoseok" giọng Taehyung không một chút ấm áp, cảm giác rờn rợn chạy dài xương sống người anh ba, nhưng lúc này việc quan trọng là cản cậu em áp út lại trước khi nó làm chuyện điên rồ "Nghe anh, chúng ta vào trong trước, bàn bạc rồi đi tìm Hoseok được không?".
Taehyung bỏ ngoài tai, bước qua người anh lớn đi thẳng, cậu thật sự phát điên rồi, nhưng giọng nói của Seokjin đột nhiên vang lên "Nghe lời Yoongi, không phải chỉ Jungkook và Hoseok đâu, mà cả Jimin nữa, thằng bé cũng không có trong phòng".
Trong lúc ánh bình minh chưa ló dạng mà cả nhóm đi từ ngạc nhiên này đến lo sợ khác, Hoseok mất tích cùng hai cậu em trong hội maknae line. Trong phòng sinh hoạt chung chỉ nghe tiếng hít thở, Yoongi và Namjoon vẫn giữ được bình tĩnh, Seokjin thì rầu rĩ, các vị anh lớn lo lắng Taehyung một lần nữa sẽ nổi điên nhưng ngạc nhiên lần này thằng bé lại im lặng, không đòi đi tìm Hoseok nữa. Bởi lẽ cậu trai đang suy nghĩ, việc này nói ra thật sự có quá nhiều điểm đáng ngờ.
Từ việc đôi bông tai, Lee Dong Min đột nhiên xuất hiện xong đến việc Hoseok mất tích cùng Jimin và Jungkook, nếu những việc này không liên quan đến nhau thì có bắn chết cậu cũng không tin. Cậu nghe tiếng Seokjin hyung "Liệu lần này có phải do Jungkook không?", không ai trả lời, có lẽ họ đang thất vọng cực độ với cậu em út luôn sống trong sự bao bọc của cả nhóm, nhưng Taehyung lần này lại đi ngược với suy nghĩ của mọi người "Không, không phải là Jungkook"
BẠN ĐANG ĐỌC
[End][VHope]Chúng ta nhất định sẽ có sau này.
Fanfic💚Tác giả: Janny 💚Casting: VHope (main), Kookhope (trá hình AllHope) 💚Thể loại: khum ngược lắm :)))) 💚Rating: MA??? 💚Summary: Hoseok rơi vào mối tình đơn phương với người em út, đến khi cậu mệt mỏi và buông tay thì Jungkook lại là người muốn tiế...