Chap 33

803 88 2
                                    

"Sao, chú em cần gì ở anh, anh nghĩ mình không có gì để giúp đỡ em út vàng được đâu" từ lúc biết Jungkook suýt nữa làm hại Hoseok thì Taehyung không thể cho cậu em út sắc mặt tốt được, việc đứng ở đây thay vì lao vào tẩn cho Jungkook một trận nhừ tử đã là nhẫn nhịn lớn nhất của Taehyung rồi. Cậu biết nếu cậu đánh Jungkook thì Hoseok sẽ không vui, vì ít nhất trong lòng Hoseok Jungkook vẫn là đứa em trai anh yêu thương, và là một thành viên của gia đình này.

"Hyung, anh có thể khuyên Hoseok hyung ở lại kí túc xá được không? Em biết ai anh ấy cũng không nghe nhưng anh thì khác, Hoseok sẽ nghe lời hyung mà" Jungkook dùng cái giọng cầu khẩn để mong Taehyung có thể giữ chân người cậu yêu ở lại, dù cậu không thể chạm vào anh một lần nữa, nhưng thật sự cậu chỉ muốn được trông thấy anh thôi, thật sự chỉ cần có thể để Jungkook ngắm nhìn Hoseok. Lần đầu tiên trong đời Jungkook cầu xin người khác, mà người đó lại là người cướp đi hạnh phúc duy nhất của cậu.

Nhanh như chớp lưng Jungkook bị đập mạnh vào cái cây gần đồ, cậu thậm chí cảm nhận được lớp sừng sùi vỏ cây đâm vào lưng mình, gương mặt Taehyung bừng bừng sát khí, đôi mắt hẹp dài không chứa đựng một chút tình cảm nào. Nếu nói Jungkook là một con sói điên thì Taehyung là một con sói lí trí, nhưng nếu lí trí bị đánh mất thì chỉ có thần thánh mới cản được cơn khát máu của cậu trai trẻ mà thôi.

Bàn tay đang đặt lên cái cổ yếu ớt của cậu em, tưởng chừng chỉ cần hơi mạnh tay thì nó sẽ bóp nghẹt lấy Jungkook "Tao đã nói với mày nhiều lần, tránh xa Hoseok của tao ra, mày hành hạ anh ấy bao nhiêu năm mày chưa hả dạ sao? Mày kêu tao giữ chân anh ấy ở lại, mày đừng tưởng tao cũng như mấy thành viên khác, không biết chuyện ghê tởm mày từng làm với người yêu tao? Mày hãy thấy may mắn vì Hoseok còn coi mày là em trai, nếu không tao nghĩ tao đã đưa mày gửi gắm dưới địa ngục rồi em ạ, bây giờ mày còn muốn tao khuyên anh ấy ở lại kí túc xá? Tao chưa bao giờ là người cao cả, mày hiểu anh nói gì đúng không?"

Taehyung gầm gừ qua cuống họng, đôi mắt sọc lên như thể chỉ một giây nữa cậu em út thật sự sẽ chết trong tay mình. Dù Jungkook là người mạnh mẽ nhất trong nhóm nhưng với một Taehyung đang phát điên thì cậu trai không cách nào chống trả lại được. Khó khăn hớp từng hớp không khí "Không...không phải...em đã...từ bỏ rồi".

Taehyung nghi ngờ nhìn gương mặt thiếu không khí trở nên đỏ chót của người em, lực tay từ từ thả lỏng nhưng không buông tha cái cổ đáng thương "Mày đừng nói dối tao".

"Không, đó là sự thật, em thật sự từ bỏ Hoseok, vì đó là điều anh ấy muốn" Jungkook dùng sức đẩy Taehyung khiến cậu lùi về sau hai bước. Cậu em út lúc nào cũng tràn đầy sức sống, tự tin và kiêu ngạo bây giờ lại yếu đuối đến thảm thương. Cậu em mắt đã đỏ ngầu nhìn Taehyung "Em nhận ra mình khốn nạn đến cỡ nào, em biết em đã giết chết đi thứ tình cảm ít ỏi cuối cùng Hoseok dành cho em, hà" Jungkook cười chua xót "Em nghĩ chỉ cần em biết sai thì Hoseok sẽ quay đầu lại nhìn em, nhưng làm sao em lại quên được, Hoseok là người có lòng tự tôn cao nhất, anh ấy làm sao cho người từng tổn thương mình một cơ hội chứ, vô tình hơn bất cứ ai khác. Thế nên..."

Jungkook cố gắng không để bản thân quá nhếch nhác trước mặt Taehyung, dù cậu em lúc này đã thất bại thảm hại rồi. Cậu đối diện với Taehyung, nhìn thẳng vào đôi mắt suy xét của người anh kế, dùng giọng điệu chân thành nhất "Em xin anh, nể tình chúng ta là anh em, giúp em hẹn Hoseok để em có thể nói với anh lời xin lỗi, em thề sau khi nói xong từ này về sau em sẽ không làm phiền hai người nữa, được không hyung?".

[End][VHope]Chúng ta nhất định sẽ có sau này.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ