Chap 6

1.4K 148 22
                                    

"Sao em lại bất cẩn để bản thân ra nông nỗi như vậy hả?", Seokjin thổi thổi cháo nóng hổi trên muỗng, cẩn thẩn đút cho cậu ăn. Bác sĩ cũng nói do đầu Hoseok bị chấn động nên có thể cậu phải đau đầu thêm 1 – 2 tuần nữa, riêng chân thì phải bó bột quan sát thêm 2 tháng. Hoseok là một dancer, đôi chân rất quan trọng đối với cậu, bác sĩ biết vậy cũng trấn an là chân cậu sao đâu, tuy vậy cũng nhắc nhở đừng có hoạt động mạnh quá nếu không muốn thay vì hiphop thì cậu phải cà thọt cả đời. Hoseok ghi nhớ rất kĩ, cũng cảm ơn vị bác sĩ có tuổi một cách chân thành.

"Do em xui xẻo thôi chứ không có gì đâu hyung, dù sao năm nay cũng năm hạn của em mà. Chắc ông bà tổ tiên ở dưới cũng gánh cho em còng lưng hen", Hoseok ngoan ngoãn ăn từng muỗng cháo được Seokjin hyung, không quên nói giỡn chọc cho anh lớn của mình đang tức giận cũng phì cười. Quay sang nhìn Yoongi vẫn đang mặt lạnh tìm một câu giải thích nghiêm túc của cậu, nói thật mỗi lần Yoongi trưng vẻ mặt này cũng khiến cậu hơi rén.

Cậu chạm tay lên bàn tay đang đặt trên giường mình, dịu giọng "Em thấy trời mưa nên lo vội vàng chạy đi thôi, với lại người lái xe kia uống rượu say mà, đâu thể trách em bất cẩn được". Hoseok luôn biết trưng dụng nụ cười của mình, chỉ cần thấy hai cái đồng điếu xuất hiện trên gương mặt cậu thì mọi người đều không nỡ trách móc gì cậu hết.

Yoongi nhìn cậu một lúc, không chịu được chỉ có thể thở dài, rút tay mình khỏi tay cậu, rồi đặt nó lại trên tay cậu, vỗ mấy cái "Em ăn xong rồi nghỉ ngơi đi".

Cậu cười lại ăn tiếp những muỗng tiếp theo được Seokjin thổi nguội đút cho, bình thường cậu quen chăm sóc các thành viên hơn là để họ chăm sóc mình, nói sao nhỉ, cậu sợ làm phiền mọi người thôi. Nhưng cảm giác này cũng không tệ lắm, dù gì lâu lâu cũng phải tận hưởng một chút chứ. Hoseok ăn xong muỗng cháo cuối cùng thì các thành viên còn lại cũng đến đầy đủ. Họ nhận được cuộc gọi của Seokjin hyung vô cùng mừng rỡ, nhanh chóng lái xe kéo nhau đến bệnh viện gặp Hoseok.

Người đầu tiên bước vào là Taehyung, thằng bé chạy nhanh bỏ luôn các thành viên phía sau, mở cửa phòng thở hồng hộc, thậm chí trán còn lấm tấm mồ hôi. Cậu trai chờ thang máy không được nên cứ như thế mà chạy thang bộ, dù sao cũng chạy lên tận tầng sáu bệnh viên nên không trách được cái bộ dạng mệt đứt hơi kia, cậu nhìn về hướng người con trai đang ngồi trên giường, dưới lưng được lót gối mềm, cậu cũng đang nhìn lại Taehyung "Hoseok!", cậu từ một bước thành ba bước đến gần giường bệnh viện,

"Cậu là ai vậy?". Hoseok nhìn Taehyung đang nở nụ cười dần trở nên cứng ngắt, cả gương mặt vui vẻ cũng biến sắc, Hoseok phì cười "Anh giỡn đó, Taehyungie đến với anh rồi à".

Taehyung thấy con tim như muốn ngừng đập sau câu nói kia cuối cùng cũng trở nên bình tĩnh lại, cái con người này, dù bị nông nỗi như vậy cũng không quên cợt nhã mà. Taehyung ngồi xổm dưới giường cậu, hai tay đặt lên mép giường, đưa đôi mắt cún con mà Hoseok luôn yêu thích để nhìn cậu "Hyung nói như thế biết em sợ thế nào không?".

All kill, Hoseok không chịu được chính là đôi mắt này của Taehyung, cậu dùng bàn tay vẫn còn lành lặng xoa đầu người em út, Taehyung tự nhiên nắm lấy bàn tay đang xoa đầu mình, dặt nó lên đôi má của cậu nhóc, Hoseok cũng thuận theo dùng ngón cái vuốt ve gò má cậu trai "Hyung dù có quên gì đi nữa, cũng không quên được Taehyungie đâu, hyung thương em nhiều vậy mà".

[End][VHope]Chúng ta nhất định sẽ có sau này.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ