Chap 32

942 90 2
                                    

"Nè nè Kim Namjoon, em có biết coi bản đồ không vậy, tụi này đâu có bắt em phải trải bản đồ giấy ra nghía đâu mà lâu dữ" Seokjin lần thứ ba vừa lái xe vừa cằn nhằn cậu em trưởng nhóm. Đã nói cứ để điện thoại xuống anh có thể coi được mà ông thần cứ nhất quyết dành cho bằng được, hai mày Seokjin dính lại với nhau, nếu không phải bận lái xe anh thề anh phải gõ đầu thằng nhóc ác này một cái mới được.

Namjoon nhún vai "Được rồi, em chỉ muốn giúp anh thôi mà", Seokjin nhìn bản đồ trên điện thoại, đấy anh đoán có sai đâu, đi một đường vòng thật lớn luôn. Namjoon cười hề hề "Thư giản đi hyung, hôm nay chúng ta đi du lịch mà, khó khăn lắm chủ tịch mới duyệt cho cả nhóm chúng ta xả stress trước khi bắt đầu chạy lịch trình sấp mặt cho comeback sắp tới".

Yoongi ngáp ngủ, hớp một ngụm café "Namjoon nói đúng đấy, hyung lái mệt thì chuyển tài nhé" xong lại tựa lên vai Jimin ngủ tiếp, Jungkook ngồi bên cạnh Yoongi thì đưa mắt nhìn đường xá xung quanh không nói.

Từ sau sự kiện kia không cần Hoseok tránh mặt mình, ngược lại chỉ cần nơi nào có Hoseok thì Jungkook sẽ rời đi rất nhanh, thế nên bây giờ người trốn lại là cậu em út vàng. Hoseok ngày đó bước ra khỏi phòng Jungkook thực sự có ý định sẽ rời khỏi kí túc xá, đến khi Jungkook nhìn nhận lại bản thân mình. Cậu cũng không giấu Taehyung điều gì, khỏi nói khi Taehyung nghe được Jungkook suýt nữa thì làm hại Hoseok cậu trai đã phát điên cỡ nào, nếu không phải được Hoseok dùng hết sức ôm chặt lại thì ắt hẳn ngay hôm đó có thể Taehyung đã đánh chết Jungkook.

Thằng điên đó lại có suy nghĩ muốn vấy bẩn thiên thần của cậu, trong khi Taehyung dù là người yêu chính thức còn chưa dám nảy sinh cái suy nghĩ ấy nếu chưa được Hoseok cho phép. Hoseok ôm lấy Taehyung, vỗ lấy tấm lưng đang run rẩy vì tức giận của người yêu "Anh không sao đâu, anh cũng có chuyện muốn bàn với em, anh muốn dọn ra ngoài". Taehyung nhìn Hoseok, cậu trai hiểu được anh rất yêu thương "nhà" của mình, việc anh muốn dọn ra ngoài đồng nghĩa với việc Hoseok không thể chịu đựng Jungkook thêm được nữa.

Cậu để anh tựa vào ngực mình, Hoseok lắng nghe con tim đang đập vì anh "Em đồng ý, để anh ở chung với Jungkook em không dám chắc liệu mình có thể kiềm chế không xé xác nó hay không, em sẽ đi cùng anh".

"Được" Hoseok khẽ đáp, tìm lấy bàn tay của Taehyung, mười ngón tay đan lấy nhau không kẽ hở, dù sao nơi nào có Taehyung thì đều là "nhà" mà cậu cần.

Sáng ngày kế tiếp Jungkook không ăn sáng cùng mọi người, Hoseok mặc kệ, đợi khi bữa ăn kết thúc các thành viên đã yên vị ngoài phòng khách vì Hoseok có điều muốn nói. Cậu hít một hơi, Taehyung ngồi kế bên vòng tay sang vai cậu vỗ nhẹ động viên "Mọi người" Hoseok lựa chọn câu từ "Em biết chúng ta đã thống nhất dù có bất cứ chuyện gì cũng sẽ ở bên cạnh nhau, em yêu mọi người, hẳn mọi người hiểu rõ mà đúng không?"

Nhìn các thành viên đều nhìn mình với anh mắt khó hiểu Hoseok tiếp tục "Em muốn dọn ra ở riêng".

"Không được" Jimin là người đầu tiên phản ứng, thằng bé thậm chí còn đứng phắt dậy phản đối "Sao hyung lại muốn dọn ra ngoài, chúng ta đã hứa với nhau rồi mà Hoseok".

Cậu biết mỗi lần Jimin kêu tên mình chứng tỏ em ấy đang không vui, nhưng bản thân Hoseok có vui vẻ gì cho cam, Namjoon ra hiệu cho cậu em bị kích động ngồi xuống, để cho Hoseok nói tiếp "Anh biết, anh hiểu. Nhưng anh không còn cách khác" Hoseok mệt mỏi tựa lên vai Taehyung, người yêu tri kỉ giúp anh xoa phần gáy, Hoseok đã khổ tâm nhiều rồi.

[End][VHope]Chúng ta nhất định sẽ có sau này.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ