Chap 14

1.2K 130 0
                                    

Hoseok thật sự bị cái bộ phim kinh dị kĩ xảo ba xu kia dọa chết khiếp, dù Namjoon ôm vào lòng vỗ về cỡ nào cậu cũng không hết, mặc dù khóc đến thấm mệt nhưng Hoseok vẫn không nhắm mắt ngủ nỗi, bởi cậu vẫn còn bị cái cảnh tên sát nhân chặt đầu người con trai làm cho ám ảnh không chịu nỗi. T

hấy Hoseok như lạc mất nửa linh hồn Namjoon càng lúc càng bực, chỉ muốn phạt hai đứa nhỏ kia chà nhà vệ sinh một tuần, nghĩ cái gì không biết mà chơi cái trò ngu không ai bằng. Giờ thì hay rồi, gương mặt vốn dĩ hồng hào bị hai đứa trời đánh kia làm cho xanh như tàu lá chuối, anh dỗ khan cả tiếng cậu ấy vẫn chưa hết sợ, đã ba mươi phút trôi qua rồi. Đang xoa lưng cho Hoseok thì nghe tiếng Taehyung gõ cửa phòng mình.

"Namjoon hyung ơi, Hoseok đang ở trong đó với anh ạ?"

Hôm nay cậu để Hoseok một mình với hai người kia vốn dĩ không yên tâm được, nên cố gắng về thật sớm. Vừa mở cửa đã thấy Jungkook chán chường ngồi bó gối trên sofa, không thấy Hoseok đâu nên cậu nghĩ có thể anh đã về phòng ngủ, mở cửa phòng thì trên giường trốn trơn, không lẽ anh đang ở cùng Jimin, Định bụng gõ cửa phòng Jimin thì Jungkook đã lên tiếng "Hobi đang bên phòng Namjoon hyung", cậu gật đầu, đổi hướng sang phòng người anh lớn.

"Cửa không khóa, em vào đi", mở cửa ra đập vào mắt Taehyung là hình ảnh Namjoon nằm trên giường, Hoseok thì nằm trong lòng anh, thút tha thút thít, thậm chí mắt đỏ hoe hết cả lên, Namjoon thì không ngừng vỗ về người bạn cùng tuổi.

"Anh làm sao vậy Hobi, sao lại khóc rồi, ngoan không khóc" Taehyung hoảng hốt bước nhanh đến cạnh Hoseok, Hoseok ngước lên nhìn Taehyung, có lẽ đã quen với sự chăm sóc của Taehyung nên lúc này cậu chỉ muốn nhào vào lòng cậu trai nhỏ tuổi thôi. Hoseok rời khỏi lồng ngực Namjoon, vì Taehyung đang đứng nên cậu chỉ có thể ôm eo người em áp út, thút thít không nói gì.

Taehyung luồn tay vào mái tóc anh, khẽ xoa như an ủi tâm hồn đang sợ hãi của sóc con, cậu liếc mắt nhìn Namjoon như muốn hỏi lí do gì khiến Hoseok bù lu bù loa lên như vậy. Nén cảm giác trống trải do Hoseok rời khỏi ngực mình, Namjoon vuốt tóc "Jimin và Jungkook cho cậu ấy coi phim kinh, Hoseok đã khóc được nửa tiếng rồi, để cậu ấy khóc nữa anh sợ đầu cậu ấy sẽ đau đến không chịu được mất".

Namjoon chán nản nói, Taehyung nghe đã muốn nổi nóng, chỉ muốn đập cho ai đứa điên kia một trận, bình thường chọc phá anh như thế nào cũng được, nhưng bây giờ Hoseok rất yếu, đầu vừa đỡ một tí lại bị dọa, dùng ngón chân cậu cũng biết là đó là ý kiến của thằng nhóc Jungkook, một ý kiến tồi, y hệt nó.

Taehyung luồn tay xuống hai chân Hoseok bế lên, quay sang nói với Namjoon đang ngồi khoanh chân trên giường "Em đưa Hobi về phòng, hyung nghỉ ngơi đi ạ"

Namjoon gật đầu, nhìn gương mặt Hoseok có vẻ ổn hơn lúc nãy, đợi cả hai đi ra mới đóng cửa lại. Rõ ràng cậu dỗ cỡ nào Hoseok vẫn không nín, thế mà Taehyung vừa xuất hiện đã khiến cậu bĩnh tĩnh lại, thêm nữa mùi hương trên người Hoseok, nó không chỉ có mùi vanilla, mà còn có một mùi khác, khá giống mùi trên Taehyung. Namjoon ngồi trên bàn làm việc, hai tay đan vào nhau, có vẻ mọi thứ lại đi theo một quỹ đạo khác nữa rồi, Taehyung và Hoseok sao...

Đặt Hoseok trên giường, anh vẫn đang bám chặt lấy góc áo cậu, anh sợ cậu bỏ đi. Taehyung cười, mặc kệ anh nắm áo mình, cũng leo lên giường nằm chung với Hoseok. Để anh tựa đầu lên vai, tay thì xoa gáy cho anh, đôi mắt sưng đỏ tội nghiệp khiến Taehyung xót gần chết.

[End][VHope]Chúng ta nhất định sẽ có sau này.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ