Chap 13

1.2K 125 6
                                    

Hoseok đang ngồi trên ghế sofa của phòng khách, trong tâm trí thì như một mớ bùm bum. Hôm nay vốn có ý định bật mode nhõng nhẽo để các thành viên đưa đến công ty, một phần vì cậu ở nhà quá chán, một phần vì hôm nay các thành viên trừ cặp gà bông Jimin và Jungkook ra thì mọi người đều có chuyện riêng.

Vốn dĩ Taehyung cũng không muốn cậu ở nhà với hai con người này, nhưng cậu không nỡ để anh phải mệt mỏi, vì khi uống thuốc Hoseok sẽ buồn ngủ, để anh gật gà gật gù thì cậu không chịu được. Nhưng ít nhất có Jimin ở đây, thằng nhóc Jungkook sẽ không dám làm bậy.

Về phần Jungkook, cậu rất hạnh phúc vì ít nhất cậu cũng có một ít thời gian chung đụng với Hoseok, dù có Jimin nhưng cậu cũng tìm cách để bên cạnh anh. Sáng sớm Jimin thay Taehyung dỗ Hoseok ăn sáng, vì chỉ có ba người ăn nên Jungkook tự nhiên được ngồi cạnh Hoseok ngắm nhìn ăn múc từng muỗng đồ ăn cho vào miệng, lâu lâu lại gắp đồ ăn cho Hoseok.

Vì không muốn Jungkook khó xử nên cậu cũng tự giác ăn hết món ăn được Jungkook đặt vào chén, bên cạnh Jimin không ngừng lải nhải "Hoseok hyung không được kén ăn nữa, hyung phải ăn hết thức ăn nếu không Seokjin hyung về nhà treo hai đứa em trước cổng kí túc xá để thị chúng mất", tay không ngừng múc canh thịt bò vào chén của vị anh tư.

Thấy Hoseok sắp chịu không nỗi khi Jimin liên tục ép anh ăn vào, sợ anh trúng thực nên Jungkook đã dùng tay che miệng bát cơm của Hoseok lại "Jiminie, được rồi. Anh mà cho ảnh ăn nữa thì Hobi nôn ra mất, mặt ảnh mếu rồi kìa".

Jimin lúc này mới để ý tới sắc mặt Hoseok, hai mắt rưng rưng nhìn cậu, Jimin chỉ biết thở dài để đôi đũa xuống "Không ép anh nữa, không cho nhìn em như vậy. Ăn xong rồi thì em đưa anh lên phòng khách ngồi chơi một xíu nha".

Cậu trai đứng lên định đứng lên bế Hoseok nhưng đã bị Jungkook dành trước một bước, cậu út cúi người bế thốc Hoseok lên trong sự ngạc nhiên của người anh lớn "Anh ăn đi, để em bế Hobi ra phòng khách, nãy giờ em thấy anh chỉ chăm Hobi mà chưa ăn gì hết". Nói xong bế cậu đi thẳng, Jimin nhìn theo xong cũng ngồi xuống ăn nốt phần ăn của mình.

Jungkook đã lâu mới được chạm vào anh, anh vẫn mềm mại như vậy, làn da mịn màng, mái tóc mềm mượt và Hoseok thơm quá. Cậu vẫn ngửi thấy mùi vani mình yêu thích, nhưng trong đó pha lẫn một mùi hương khác, mùi hương vốn dĩ không thuộc về anh. Mà nếu không phải của Hoseok, thì chỉ có thể...

Vòng tay ôm Hoseok tự giác siết lại, khiến anh khó chịu "A" lên một tiếng, Jungkook giật mình nhìn xuống, thấy gương mặt khó chịu của anh, vội để anh ngồi xuống, bản thân ngồi kế anh, đưa tay xoa mặt anh "Anh có sao không, em làm anh đau hả?"

Hoseok vẫn cúi đầu không nói, Jungkook dùng hai tay nâng mặt anh lên "Hobi, nhìn em đây. Sao anh luôn tránh mặt em vậy, em khiến anh khó chịu ở đâu sao? Nói đi, nếu sai ở đâu em sẽ sửa, chỉ xin anh đừng như vậy, em chịu không nỗi".

Hoseok nhìn đôi mắt cậu từng yêu thích, thằng bé mắt đỏ hoe như muốn khóc, tai nghe những lời nói van xin xin lỗi từ đứa em út, nhưng tất cả chỉ khiến Hoseok mệt mỏi. Cậu tất nhiên muốn đối xử với Jungkook như những thành viên khác, nhưng nhớ đến Jungkook đã từng khiến bản thân mình đau đớn đến chết đi sống lại, cảm giác chua xót khi bản thân tự dán lại những vết thương chẳng lành, nó cứ rách toạc mỗi khi cậu nhớ về. Thế nên cậu muốn tránh xa Jungkook một khoảng thời gian, ít nhất đến khi cậu đã nguôi ngoai phần nào.

[End][VHope]Chúng ta nhất định sẽ có sau này.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ