Những Cánh Hoa Đến Từ Biển

1.2K 120 7
                                    

Những cánh hoa trắng muốt, nhỏ và mềm mại, thật đẹp làm sao khi ở dưới ánh nắng. Nhưng nó hơi khác một chút vì có thêm một ít màu đỏ, ở đây và ở đó, chất lỏng vươn vãi trên sàn, sánh và có mùi tanh.

Hanahaki

Những cách hoa nhuốm máu. Căn bệnh bí ẩn, tất cả những gì người ta biết là nó mang lại cái chết, không nguyên nhân không cách chữa.

Mỗi khi mũi tên truyền đến tiếng hát của sấm, máu đổ xuống. Mỗi khi huyết quản truyền đến âm thanh của máu, những cánh hoa rơi xuống.

Nhìn đến mặt nước bên cạnh, những giọt máu còn lại rơi vào phá vỡ hình ảnh phản chiếu của mái tóc màu chàm và đôi mắt vàng.

Từ khi nào những cánh hoa đã sinh sôi, từ khi nào cổ họng trở nên ngứa ngáy và lồng phổi bị lấp đầy một cách khó chịu. Khi chúng bắt đầu động đậy chúng như muốn tàn phá mọi thứ để thoát ra, chúng như những lưỡi dao lam cào lấy từng tế bào của phổi chúng tràn ra và không ngừng dâng lên huyết quản liên tục cắn xé mọi thứ.

Khi chúng đã ra ngoài, chúng mang theo máu và sức mạnh, từ thể chất đến tinh thần đều biến mất, như bị hút vào cái hố trống rỗng giữa lồng ngực. Kiệt quệ về mọi mặt.

Cô ngồi dựa vào tường, nhìn vào hư không và chỉ ngồi đó, tâm trí cô trống không, mơ hồ như sương sớm, cô còn  không thể nhấc tay lên chiếc mặt nạ đang từ từ trượt khỏi tóc. Tâm trí cô ấy thấp thoáng một màu xanh mờ nhạt, là biển, đây là nơi nào ở Inazuma?

Không có bất kì hòn đảo nào trước mắt, kể cả đền Narukami, chỉ là mặt nước xanh thẳm bao la vô tận. Có cảm giác gió lùa qua tóc làm nó rối tung, một âm thanh chập chờn ẩn hiện có lẽ là tiếng sóng. Thật yên bình, cô nghĩ mình yêu biển rồi. Oh…

Mọi thứ trở nên nhăn nheo rồi rách toạc ra. Những con sóng dữ dội đánh ầm ĩ vào bờ, tiếng gió gào thét lao vút đến cô ấy, viết rách trên mặt nước bắt đầu ứa máu, màu máu hòa tan vào tạo ra một vùng nước đỏ thẫm với những cánh hoa lềnh bềnh.

Chưa phải là kết thúc, gió vẫn đang gào thét, sóng ngày càng dữ tợn hơn với những âm thanh chói tai. Có thứ gì đó dưới mặt nước đang rung chuyển, như một ngọn lửa, nó bắt nguồn từ vết rách, có thứ gì đó đe dọa được tự do.

Một âm thanh lớn vang lên từ vết rách trào ra những cách hoa đỏ máu, tràn ngập khung cảnh.

Sara giật mình ho ra những cánh hoa quái dị, nó tuôn ra không ngừng như ngọn núi đã chờ quá lâu để thức dậy. Nó đốt cháy cổ họng cô ấy, vị tanh của nó lấp đầy toàn bộ vị giác và khứu giác. Ngực cô ấy co giật liên hồi và bàn tay cô đã hoàn toàn là màu đỏ.

Hô hấp của Sara trở nên gấp gáp khi cuối cùng cơn ho cũng dừng lại, những mảng trắng trên trang phục đã bị vấy bẩn, như thể cô đã có một trận chiến khốc liệt. Đó đúng là một trận chiến nhưng nó không khốc liệt, từ đầu đến cuối Sara không thể kháng cự được.

Cảnh biển vừa rồi là mơ nhỉ, có lẽ cô ấy đã ngủ quên, nhưng tại sao lại là biển? Cô ấy chưa bao giờ dành thời gian để ngắm biển … oh …

[Kokosara] Oneshot Tổng HợpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ