Roommates (10)

771 96 0
                                    

Một ngày mới bắt đầu, Kokomi dậy trước một phút khi báo thức của cô reo lên, vừa kịp để tắt. Nhìn lại phòng, cô thấy biết ơn khi mình đã dậy sớm và làm một việc có ý nghĩa như vậy. Kujou vẫn chưa dậy.

Vậy là cô ấy không còn mất ngủ nữa?

Đây là một chuyện tốt, mọi người đều xứng đáng có một giấc ngủ ngon, và như vậy cô sẽ có ngày đầu thuận lợi với Kujou.

Bây giờ vẫn còn sớm lắm, chỉ mới 6h sáng, cô vẫn còn nhiều thời gian. Sở dĩ dậy sớm như vậy là do thói quen, gia đình cô quản lí nhiều chuyện ở quê nhà nên từ nhỏ Kokomi đã dậy sớm để phụ giúp hoặc đi theo học hỏi. Khi đến đây học thói quen này vẫn không bỏ được, cô sẽ tranh thủ lúc này xem lại bài học và đọc sách, thể loại yêu thích của cô là các loại binh thư yếu lược.

Trông có vẻ chăm chỉ là vậy nhưng nếu gặp phải tình huống rắc rối, chuyện không đếm xuể thì việc đầu tiên cô nghĩ đến là chạy trốn. Cô chỉ muốn ở một góc đọc binh pháp thôi, lúc đứng trước các đồng minh của mình vừa nói tay cô vừa run, thật sự là chỉ muốn ở hậu phương lười biếng một chút, đọc nhiều sách một chút. Bởi vậy thật sự ngưỡng mộ Kujou lúc đó có thể một mình dẫn dắt nhóm của cô ấy lấn át đối thủ, ước gì cô có đủ tự tin như vậy.

Vừa đọc cô vừa ngâm nga vài giai điệu tự phát, sau khi đọc xong sẽ đến gặp Gorou đi ăn sáng. Không biết hôm nay có món gì nhỉ?

Huh?

Chờ đã nào.

Hình như quên cái gì đó rồi.

Gorou!!!

Hiện thực như một cú tát làm cô bừng tỉnh, từ trưa hôm qua đến giờ cô chưa nói cho Gorou biết chuyện gì hết. Gorou không thích Kujou Sara, mà Kokomi bạn của cậu lại một hai đòi làm bạn của Kujou Sara vào tối qua.

Lo trước tính sau khi lâm trận mới không hoảng loạn. Câu châm ngôn của Sangonomiya Kokomi từ trước đến giờ, nhưng lúc này chính nó lại làm cô hoảng loạn, cô không những không lo mà còn quên cả tính nữa.

Làm sao đây họ mà gặp nhau thì sẽ không yên đâu! Khó khăn lắm mới thuyết phục được Kujou, mình cũng không muốn mất Gorou, làm sao đây!.

Trong cơn hoang mang cô gục mặt xuống bàn mà rên rỉ, không biết đã qua bao lâu nhưng cô vẫn chẳng thể nghĩ ra cách giải quyết nào cả. Chưa gì đã nhuộm ngày mới theo cách này rồi, những tiếng rên rỉ dần hình thành những lời tự trách, mãi cho đến khi nghe tiếng đóng cửa cô mới chợt tỉnh.

Sara đi rồi, nhìn lại đồng hồ đã 7h15, Gorou chắc đã đứng ở cổng như mọi khi rồi. Cô thở dài thất bại, cuối cùng cũng lại về không.

"Chào cậu Kokomi."

"Chào Gorou."

"Sao trông cậu ủ rũ vậy? Cô ta bắt nạt cậu à? Để mình-"

"Không có, Gorou cậu đừng manh động vậy."

Gorou đúng thật là không thích Sara được một chút nào luôn, cứ hễ động đến là lại kích động. Kokomi càng thêm ủ rũ, thở dài một tiếng. Cô nên nói sự thật ra càng sớm càng tốt, mặc dù rất sợ phản ứng của Gorou.

[Kokosara] Oneshot Tổng HợpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ