Chương 9: Tình Yêu Không Phải Lúc Nào Cũng Ngọt Ngào!
Thế giới không phải lúc nào cũng dịu dàng, cũng sẽ không tuyệt đối bao dung bất kỳ ai. Khi còn bé, chúng ta là những đứa trẻ hạnh phúc, khi trưởng thành, chúng ta trở thành những kẻ thực dụng, bị xã hội chi phối, khi trở thành kẻ điên... Ta tự do!
...
Rokkaku nhíu mày xem màn hình điện thoại, tin nhắn hiển thị gần nhất là của mẹ cậu, nội dung đại khái là bảo cậu cuối tuần về nhà ở Shibuya. Từ Tokyo đến Shibuya cũng không mất bao lâu, bất quá Rokkaku lại không muốn về.
Rokkaku thở dài thườn thượt, đem điện thoại bỏ xuống bàn, tiếp tục ăn cơm trưa.
"Cảm ơn!" Adachi nở nụ cười, vui vẻ trả tiền cho nhân viên đứng bên trong, sau đó cầm theo phần cơm của mình bỏ đi, đưa mắt quan sát một lượt, cố nhiên phát hiện Rokkaku đang ủ rũ ngồi một mình, cậu nhanh chóng lách người tránh khỏi đám đông, yên vị ở ghế đối diện, cười nói: “Tôi ngồi được không?”
Rokkaku thấy là Adachi, cũng không quá bất ngờ, cậu xúc một muỗng cơm đưa lên miệng, rầu rĩ nói: “Em còn tưởng anh không đến.”
Adachi xoa xoa tay, mở nắp hộp, một bên nói: “Lúc nãy đã bàn giao dự án cho bộ phận quan hệ xã hội rồi, cũng may vẫn còn thời gian.”
Rokkaku buồn bực chọt chọt thịt chiên trong khay, rõ ràng màu sắc rất bắt mắt, nhưng ăn vào lại chẳng có mùi vị gì, cậu nói: “Thật là tốt...”
Adachi chợt ngẩng đầu, chỉ thấy Rokkaku dùng đũa khuấy đảo đồ ăn trong khay, thỉnh thoảng còn thở dài ảo não. Adachi ngoài ý muốn rùng mình một cái, bộ dạng này của Rokkaku, là lần đầu tiên nhìn thấy, bình thường cậu ấy rất hoạt bát, chạy nhảy khắp nơi, miệng lúc nào cũng cười toe toét, mặc dù bị Kurosawa và mấy tiền bối trong phòng kinh doanh ác ý trêu chọc, hay người ở bộ phận phát triển dạy dỗ ác liệt thế nào, cậu ấy vẫn rất cao hứng, đôi khi Adachi rất tò mò. Rokkaku rốt cuộc có chuyện phiền não hay không?
Nhưng nhìn biểu tình chán nản hiện tại, Adachi đã có cho mình câu trả lời thỏa đáng rồi. Rokkaku hiển nhiên cũng có những chuyện không vui vẻ, sẽ có lúc cảm thấy âu sầu, chẳng qua mọi người đều đã quen với dáng vẻ lanh lợi tràn đầy năng lượng của cậu ấy, dần dà quên mất Rokkaku cũng là một con người bình thường, hỉ nộ ái ố của đời người, cậu ấy cũng phải nếm trải, làm gì có ai tự tin tuyên bố mình sẽ vĩnh viễn sống lạc quan.
Adachi ho nhẹ một tiếng, sau khi nuốt xong miếng rau củ luộc mềm mại xuống, cậu vờ như bản thân đang rất chăm chú ăn cơm, dè dặt hỏi: “Rokkaku có gì buồn phiền sao?”
Rokkaku hơi ngẩng mặt lên, lắc đầu: “Không có. Anh Adachi có chuyện gì à?”
Adachi cười gượng gạo, cầm cốc nước bên cạnh uống một ngụm, nói: “Haha, không có gì.”
Rokkaku "À" một tiếng, lặng lẽ cúi đầu.
Adachi cắn cắn môi dưới, vô cùng khó xử nhìn đỉnh đầu cúi thấp của Rokkaku. Quả thực cậu không dám hỏi, bởi vì đã quen với Rokkaku hiếu động, đột nhiên ở trước mặt Rokkaku kiệm lời thế này, thật sự không thể trong thời gian ngắn thích nghi được.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Kurosawa x Adachi ] Thiên Thần Hay E Thẹn 2
Kısa HikayeTên truyện: [ Kurosawa x Adachi ] Thiên Thần Hay E Thẹn 2 Tác giả: Buổi Sáng Ăn Hủ Tiếu No Rồi Thể loại: Fanfic, boylove Nhân vật: Kurosawa Yuichi x Adachi Kiyoshi Lưu ý: Nhân vật trong truyện không thuộc về mình, mình dựa trên phim truyền hình Nhậ...