C58

179 16 0
                                    

Dưới trời đất bao la, Lucas không thể nào quay đầu bỏ đi thật.

Anh lại đứng sau lưng Yuqi, trơ mắt nhìn cô tìm "bạn trai" mình khắp nơi, thở dài ngao ngán.

Cô gái để lại cho anh ấn tượng khó phai trên buổi lễ nhận thưởng chuyên nghiệp khi xưa sao lại trở thành thế này.

Phía sau lưng bỗng nhiên xuất hiện hơi thở tuy quen thuộc nhưng Yuqi vẫn bị anh làm giật mình.

Cô bám vào cửa xe, hoảng hồn quay đầu lại nhìn Lucas.

Dù người này không chui từ hộp kê tay ra thì cô vẫn hết hồn như thường.

"Sao anh lại ở đây?"

Lucas im lặng, nhìn lướt qua cái hộp kê tay, "Chẳng lẽ anh lại ở trong đó?"

Yuqi, "..."

"Bạn trai đã tìm được rồi, em còn đứng đây làm gì?"

Lucas kéo tay cô ngồi vào xe, đóng cửa lại, còn anh đi vòng qua cửa xe bên kia.

Sau khi đóng cửa, chiếc xe bắt đầu lăn bánh, Yuqi cũng ngồi lại vững vàng, rồi lại cảm thấy có hơi mất mặt.

Anh xem cô làm khùng làm điên từ đầu tới cuối, đã vậy còn không thèm mua vé.

"Anh đứng sau lưng người ta mà sao không chịu xuất hiện hả?"

Lucas ngồi cách cô một hộp kê tay, nhưng lại giống như cách nhau một cái bệnh viện tâm thần.

Anh nhìn Yuqi, bình tĩnh đáp, "Xen ngang màn biểu diễn của người khác chính là không tôn trọng người diễn viên đó, đạo lý khi xem phim anh vẫn hiểu mà."

Yuqi, "..."

Lucas nhướng mày, "Chưa xem kịch bản hả?"

"Chưa." Yuqi dịch ra sát chỗ gần cửa sổ xe, quay đầu nhìn ra bên ngoài, ngoan cố nói, "Em không có đam mê đó."

Lucas không nói gì nữa mà chỉ cười khẽ.

Im lặng một lúc lâu, Yuqi bỗng quay đầu lại.

"Vừa nãy anh đi đâu thế?"

Lucas bất đắc dĩ nhìn cô, chỉ chỉ túi giấy nhỏ bên tay mình.

Vai diễn vừa nãy bị cắt ngang khiến Yuqi không chú ý đến cái túi giấy nhỏ Lucas cầm trên tay. Bây giờ cô mới nhìn kỹ, logo tên túi giấy là cửa hàng cà phê cô hay uống.

"Mua cho em hả?"

Không chờ Lucas trả lời lại, cô đã nhoài người sang cầm lấy túi giấy.

Bên trong là một ly cà phê nóng.

Lucas gật đầu, "Ừ."

Yuqi cầm ly cà phê cười, "Ồ, anh đúng là hiểu em mà. Sao anh biết em thích uống loại này?"

Lucas, "Thích nhiều bao nhiêu?"

"..."

Yuqi không biết phải trả lời thế nào.

Thật ra cô chỉ đang khách sáo, muốn tẩy não Lucas để thể hiện giữa bọn họ có thần giao cách cảm mà thôi.

"Thích đến mức dù anh có mang em đi bán, nhưng chỉ cần anh mua cho em món này, em sẽ tha thứ cho anh ngay lập tức."

Luqi|| "Mợ Út" nhà họ HoàngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ