17.

729 173 14
                                    

Sau đêm nói chuyện với Châu Kha Vũ, Doãn Hạo Vũ đã thuê thám tử tư điều tra về mẹ mình. Cậu cũng muốn biết mặt mẹ, biết mẹ là người như thế nào, biết mọi thứ về mẹ. Nếu bố cậu đã không nói cho cậu biết, cậu sẽ tự tìm hiểu.

Châu Kha Vũ nói đúng, chỉ là nhớ thôi mà, đâu có ảnh hưởng đến ai? Tại sao lại không được nhớ?

Hôm nay, cậu nhận được tin nhắn hẹn gặp của thám tử tư, nên đã lừa anh đi mua nước rồi lén trốn đi.

Thật ra, không phải cậu không tin Châu Kha Vũ.

Chỉ là, cậu nghĩ nếu bố cậu phát hiện ra, nhất định sẽ khiển trách anh. Cậu không muốn liên lụy đến anh. Từ nhỏ, Doãn Nhất Kiến đã phản ứng gay gắt với việc cậu nhắc đến mẹ. Nếu ông biết cậu đi tìm hiểu về mẹ, sẽ nổi trận lôi đình đến mức nào, Doãn Hạo Vũ không dám tưởng tượng.

Thế nhưng, cậu đã sai rồi.

Câu không nên đến đây một mình. Cậu không nên lừa Châu Kha Vũ như thế.

Doãn Hạo Vũ bị đánh ngất trên taxi, rồi đưa tới chỗ này. Khi cậu tỉnh lại, trời đã tối. Chỉ có một mình cậu trong không gian khép kín tối om. Những ký ức kinh hoàng lại ùa về, quấn lấy cậu. Doãn Hạo Vũ tưởng như lại nghe thấy văng vẳng bên tai những âm thanh đáng sợ từng ám ảnh cậu suốt những đêm dài.

Một năm qua, cậu đã luôn tự trấn an bản thân, tự nhủ thời gian rồi sẽ chữa lành tất cả. Nhưng bây giờ, khi một lần nữa rơi vào bóng tối, những hình ảnh ấy lại hiện lên trong đầu cậu, rõ ràng như thể mới hôm qua.

Doãn Hạo Vũ nhìn thấy đôi mắt long sòng sọc của Đổng Ánh, nghe thấy tiếng roi vọt không ngừng quất về phía cậu, rồi cả Doãn Hạo Minh đứng một bên cười khanh khách. Cậu muốn đưa tay tự ôm lấy mình để tự trấn an bản thân nhưng không được, cậu đã bị trói chặt.

Xung quanh tối quá.

Giống như một cái hố sâu không đáy.

Chỉ có mình cậu bị kẹt lại ở đây.

Doãn Hạo Vũ tưởng mình đã thoát ra được rồi. Bây giờ, cậu đã có bạn bè, có các mối quan hệ khác bên ngoài cánh cổng nhà họ Doãn. Nhưng hóa ra, đến cuối cùng, cậu vẫn chỉ có một mình.

Nếu như hôm nay, cậu phải chết ở đây, liệu có ai nhỏ một giọt nước mắt khóc thương cho cậu không nhỉ?

Nếu như sau hôm nay, cậu không còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời được nữa, liệu có ai còn nhớ đến cậu hay không?

Doãn Hạo Vũ đột nhiên nhớ đến Châu Kha Vũ, người đầu tiên đã nói với cậu rằng cậu có quyền được yêu, được hận, được nhớ nhung.

Anh còn nói, cậu có thể cùng anh nhớ đến mẹ, sau này cậu sẽ không cần cô đơn nữa...

Có lẽ cậu không phải chỉ có một mình.

Giống như người đang bị nhấn chìm trong hố sâu tuyệt vọng, lại thấy một tia hi vọng le lói, Doãn Hạo Vũ nghĩ cậu phải cầu cứu Châu Kha Vũ.

Cậu cố hết sức lồm cồm bò dậy, nén lại nỗi sợ hãi đang bủa vây lấy mình. Sau một hồi lâu lần mò trong bóng tối, cậu cuối cùng cũng sờ thấy túi xách của mình bị vứt lăn lóc trong góc phòng. Doãn Hạo Vũ tìm được điện thoại, khởi động máy.

between us | Kepat / Song Vũ Điện ĐàiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ