46.

684 148 16
                                    

Một tiếng trước.

Sau khi xe ra khỏi khuôn viên biệt thự, Doãn Hạo Vũ mở lá thư của Châu Kha Vũ ra, bắt đầu đọc.

"Patrick, khi em đọc được những dòng này thì có lẽ em cũng đã đặt chân đến nước Đức xa xôi rồi. Ở đó không có những ký ức tuổi thơ đau thương mà em muốn quên đi, không có những khổ đau mà em không đáng phải gánh chịu, và cũng không có anh.

Anh biết, anh không có tư cách mong em tha thứ cho anh.

Càng không có tư cách ở bên cạnh em.

Nhưng, anh mong em hiểu rằng ngoại trừ thân phận của anh, mọi lời anh nói với em đều là thật lòng, mỗi ký ức đẹp đẽ chúng ta đã từng trải qua đều là thật, tình cảm mà anh dành cho em cũng vậy.

Em còn nhớ em đã từng đồng ý sẽ thực hiện một điều ước cho anh không? Dù rằng anh chẳng làm được gì cho em cả, nhưng anh vẫn muốn mặt dày xin em điều ước này.

Xin em nhất định phải sống thật tốt.

Xin em hãy nghĩ đến bản thân mình trước khi nghĩ đến người khác.

Xin em hãy lãng quên anh, lãng quên tất cả những đau khổ anh đã gây ra cho em.

Em hãy bắt đầu một cuộc sống mới, ở chân trời mới, theo đuổi tình yêu mới.

Tình yêu mà em xứng đáng có được.

Em hãy luôn nhớ rằng em xứng đáng được yêu thương.

Xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này.

Chỉ là anh không xứng với em, với tình yêu của em.

Đến cả dũng khí nói những lời này trước mặt em, anh cũng không có.

Anh hi vọng quãng đời sau này của em sẽ thật hạnh phúc.

Dù hạnh phúc đó không có anh.

Patrick, xin lỗi em.

Anh yêu em."

Nước mắt Doãn Hạo Vũ rơi xuống, từng giọt từng giọt thấm ướt lá thư trong tay cậu, thấm ướt cả trái tim đau đớn như chết đi sống lại của cậu. Dòng chữ "Anh yêu em" nhòe mờ theo dòng nước lan ra trên giấy.

Nỗi đau đớn cuồn cuộn dâng trào trong lòng cậu, từng đợt từng đợt tựa như thủy triều, muốn nhấn chìm Doãn Hạo Vũ trong những ký ức vui vẻ xen lẫn đau thương của anh và cậu.

Hồi ức hiện lên, kéo cậu trở lại buổi chiều tà hoàng hôn nước Đức đó, cậu đã dựa đầu vào vai anh hỏi anh một câu đã canh cánh trong lòng cậu rất lâu.

"Anh có yêu em không?"

Anh trả lời rất nhanh.

"Tất nhiên rồi."

"Nhưng em muốn nghe anh nói ra ba chữ đó."

Lần này thì Châu Kha Vũ mất tổng cộng 1 phút 27 giây để nói ra ba chữ này.

"Anh yêu em."

Doãn Hạo Vũ đã nhẩm tính từng giây một.

Nhẩm tính thời gian anh cần để thốt ra lời nói dối này.

between us | Kepat / Song Vũ Điện ĐàiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ