Sidestory 10: Quá khứ

439 41 6
                                    

Chị em tôi sinh ra trong một gia đình bề thế có truyền thống làm ăn kinh doanh lâu đời. Bố là nhà sáng lập của một trong năm doanh nghiệp lớn nhất Bắc Kinh, mẹ từng là hoa hậu tỉnh Chiết Giang. Bà rất đẹp.

Tôi hơn em trai ba tuổi, có thể đó là một điều may mắn vì tôi được tận hưởng khoảng thời gian êm ấm lâu hơn em, khi gia đình còn chưa khánh kiệt. Năm tôi mười tuổi, bố tôi làm ăn thất bát, hơn nữa còn vướng vào lao lý, chẳng mấy chốc gia sản tất cả đều tiêu tán vì phải dồn vào việc chạy án. Ông may mắn thoát được việc ngồi tù, nhưng cuộc sống của cả nhà thì rớt xuống vực sâu không đáy, không chỉ bởi thiếu thốn vật chất, mà còn vì những sứt mẻ trong mối quan hệ của bố mẹ tôi. Suốt quãng thời gian tuyệt vọng khổ sở đó, bố mẹ tôi cãi cọ rất nhiều, bố thậm chí đã đánh mẹ chảy máu trước mặt chị em tôi. Bà từng là một tiểu thư lá ngọc cành vàng, cuộc sống thiếu thốn cùng với người chồng vũ phu và hai đứa con nhỏ, đối với bà chẳng khác nào địa ngục trần gian. Thế là, một buổi sáng, khi chúng tôi thức giấc, mẹ đã khăn gói ra đi, chỉ để lại ở đầu giường chị em tôi một mảnh giấy vẻn vẹn vài chữ nguệch ngoạc viết vội, nói rằng "mẹ xin lỗi". Năm đó, Di Lập mới tròn bảy tuổi.

Mẹ để lại tất cả mọi thứ, chỉ mang mỗi thân đi. Nhưng mẹ không biết rằng mẹ chính là tất cả của bọn tôi, cũng là tất cả của bố. Từ sau sự ra đi của mẹ, bố tôi không còn là chính mình nữa, tinh thần ông trở nên điên loạn, ngày nào cũng uống rất nhiều rượu, mỗi lúc say xỉn lại lôi chị em tôi ra chì chiết hành hạ.

Dù là con trai nhưng Di Lập có đường nét gương mặt giống mẹ hơn, hơn nữa nó khá lì đòn, bị đánh thế nào cũng không van cầu, không khóc lóc. Vì lẽ đó, nó trở thành đối tượng cho những trận đòn roi triền miên của bố. Ông đánh nó không hề nương tay, mặc cho tôi ra sức ngăn cản, ông thậm chí còn cho rằng sự xuất hiện của nó khiến ông rơi vào cảnh tay trắng, bởi mẹ tôi mang bầu Lập là ngoài ý muốn. Tuổi của thằng bé vốn không hợp với bố, lúc đầu ông đã muốn mẹ phá thai, nhưng vì mẹ kiên quyết từ chối và nói rằng không tin vào chuyện mê tín, bố tôi thuyết phục không được cũng đành xuôi theo mẹ.

Sau này, mẹ không còn nữa, đối với ông thằng bé chẳng là gì ngoài một cái gai trong mắt. Nó căm ghét ông, thường xuyên chống đối và không bao giờ chịu khuất phục. Có một lần nó bỏ nhà đi, chẳng rõ bằng cách nào xoay sở chạy được đến nhà dì ruột ở tận Thiên Tân, dì đã nhờ cảnh sát liên lạc với bố tôi, và khi mang được nó về nhà, ông đã dùng xích đánh và nhốt nó vào trong lồng, bỏ đói nó ba ngày. Ông nghĩ thằng bé chạy đi tố cáo mình, còn thằng nhóc ấy, nó chẳng qua chỉ muốn đi tìm mẹ.

Bố tôi đánh Lập rất dã man, nhiều lần nó chịu không nổi, ngất lịm đi trong nhà kho. Tôi khóc lóc cầu xin ông đến khản giọng cũng không thể đưa nó đi cấp cứu, bởi nếu để người khác biết thì bố tôi sẽ bị bắt, ông chỉ cho phép tôi mua dụng cụ y tế cơ bản về, tôi phải tự mình học kỹ năng sơ cứu để giúp nó.

Thằng bé bị chấn thương tâm lý nặng nề. Nó từ một thằng nhóc tràn đầy năng lượng trở nên lầm lỳ như một cái xác vô hồn. Bạn bè xa lánh nó, hàng xóm láng giềng và thầy cô cũng không ai muốn tiếp xúc với nó cả. Nó dần dần trở thành một đứa trẻ mang tâm lý phản xã hội nghiêm trọng đến mức có một quãng thời gian ai cũng tưởng là nó bị câm. Đến cả tôi cũng không thể ép thằng bé mở miệng nói một chữ nào trong suốt gần nửa năm trời.

Ngày qua ngày - Hạ Thiên x Mạc Quan Sơn (19days fanfic)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ