Chương 48

108 3 0
                                    

Triệu Cẩm Tân xoay qua nhìn Lê Sóc, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lóe ra từng tia lạnh lẽo

Lê Sóc thất thần vài giây, kinh ngạc hỏi: "Phi Diệp, sao anh lại..."

Sắc mặt Hàn Phi Diệp tái nhợt mà âm trầm, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ và đối địch trừng thẳng về phía Triệu Cẩm Tân.

Lê Sóc nhanh chóng thắt lại dây lưng áo khoác, ngại ngùng nói với Triệu Cẩm Tân: "Cẩm Tân, đi thay quần áo đi."

Triệu Cẩm Tân thản nhiên nói: "Đều là nam, có cái gì phải thay."

Hàn Phi Diệp nhìn về phía Lê Sóc, dường như đang kiềm nén cái gì, giọng nói có chút phát run: "Tiểu Sóc, chúng ta nói chuyện riêng một chút được không?"

"Tôi..."

"Không được." Triệu Cẩm Tân dựa vào cạnh cửa, "Tôi là bạn trai anh ấy, với quan hệ trước đây giữa hai người, kêu tôi đi chỗ khác rồi nói chuyện thì rất không thích hợp đi."

Hàn Phi Diệp dùng ánh mắt muốn xác thực nhìn về phía Lê Sóc.

Nhìn thấy ánh mắt đó, Lê Sóc có chút không đành lòng mở miệng, nhưng cũng không có cách nào lảng tránh, chỉ có thể gật gật đầu.

Hàn Phi Diệp nhắm hai mắt lại, dường như như mọi âm thanh đột nhiên tĩnh lặng, y vốn đã đơn bạc tái nhợt, lúc này có vẻ càng thêm đáng thương, trong lòng Lê Sóc cũng khó chịu lên.

Triệu Cẩm Tân lạnh lùng nhìn Hàn Phi Diệp, không có phản ứng gì.

Lê Sóc nhẹ giọng nói: "Cẩm Tân, cậu vào phòng đi." Giọng điệu như cũ mang theo mệnh lệnh. Anh không ngốc, Hàn Phi Diệp không hề báo trước mà trực tiếp xuất hiện trước cửa nhà anh như vậy, chuyện này nhất định là có ẩn tình, chỉ sợ chuyện đã xảy ra và chuyện anh nghĩ trước giờ là không giống nhau, mà người có khả năng tạo nên hiểu lầm này, nhất định là Triệu Cẩm Tân.

Triệu Cẩm Tân nhún nhún vai, không nhúc nhích, cũng không nói chuyện.

"Cẩm Tân!"

"Không cần, chỉ có vài lời muốn nói, cậu ta cũng cần nghe một chút." Hàn Phi Diệp mở mắt, đôi con ngươi bình tĩnh lạ thường, "Tiểu Sóc, cho dù cậu có quen bạn trai mới, cũng không đến mức ngay cả điện thoại của tôi cũng không tiếp chứ."

Lê Sóc khiếp sợ nói: "Anh nói cái gì?!"

Hàn Phi Diệp cười khổ một tiếng: "Quả nhiên, cậu không biết tôi gọi điện thoại cho cậu không được, phải không?"

Lê Sóc có cảm giác trên mặt bị tạt một thùng nước lạnh, đầu ốc đang nóng lên mấy ngày nay đột nhiên tỉnh táo. Anh chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Triệu Cẩm Tân.

Triệu Cẩm Tân trên mặt không có biểu hiện gì, giống như chuyện này không có liên quan gì đến hắn.

"Tôi cũng không gọi được điện thoại cho anh." Lê Sóc nói. Hàn Phi Diệp cũng là người thông minh, hai người đối chất một chút, anh đã hiểu ra tất cả.

Giọng nói Hàn Phi Diệp trầm thấp, tiếp tục nói: "Ban đầu, Triệu Cẩm Tân lấy chuyện công ty uy hiếp tôi, nhưng tôi không phải là con nít, không đến mức bị dọa hoảng sợ, tôi nghĩ ứng phó trước với cậu ta một chút. Lúc đó tôi cũng nghĩ trước tiên khoan liên lạc với cậu, giải quyết rắc rối cho xong, sau đó lại đi tìm cậu thương lượng, tôi tin tưởng cậu có thể hiểu."

Lê Sóc nắm chặt nắm đấm: "Anh nói tiếp."

"Sau đó tôi lại liên lạc cho cậu không được, tôi đã gọi điện thoại cho cậu, cũng gửi tin nhắn cho cậu, nhưng đều không nhận được hồi âm, tôi lại nghĩ cậu giận tôi, nên muốn để cho cậu bình tĩnh vài ngày lại nói."

"Tôi cũng vẫn liên lạc với anh, thế nhưng căn bản gọi không được, tôi nghĩ anh..."

"Cậu nghĩ rằng tôi vì công ty, lại một lần nữa buông tay cậu phải không." Hàn Phi Diệp cười khổ một tiếng, "Tôi cũng cho rằng cậu sẽ nghĩ như vậy, tinh thần tôi sa sút vài ngày, tự hỏi nên làm cái gì bây giờ, sau đó, Trình Thịnh tới tìm tôi."

"Vậy chắc anh cũng biết tôi vẫn liên tục liên lạc với anh."

"Đúng, lúc đó tôi mới biết, con đường liên lạc giữa hai chúng ta nhất định là có vấn đề gì đó." Hàn Phi Diệp nhìn về phía Triệu Cẩm Tân.

Triệu Cẩm Tân khẽ nhếch cằm nhìn y, không có một chút khẩn trương hay hổ thẹn.

"Tôi cũng định dùng điện thoại của người khác gọi cho cậu, nhưng cuối cùng tôi quyết định sẽ tự mình tới tìm cậu, cho nên tôi hỏi Trình Thịnh địa chỉ của cậu." Hàn Phi Diệp hơi mím môi, nhỏ giọng nói: "Tôi đến chậm rồi, phải không?"

Lồng ngực Lê Sóc kịch liệt phập phồng, anh cắn răng nói: "Cẩm Tân, cậu không giải thích một chút sao? Điện thoại của chúng tôi, có phải cậu đã động tay động chân gì hay không?"

Triệu Cẩm Tân thoải mái nói: "Đúng vậy."

"Cậu làm cái gì vậy!" Lê Sóc gầm nhẹ nói, "Sao cậu lại có thể làm ra chuyện thế này!"

"Người này là tình địch của tôi, tôi đối phó tình địch có cái gì sai sao?" Biểu tình của Triệu Cẩm Tân trông thực vô tội.

"Cậu quả thực già mồm át lẽ phải!" Lê Sóc tức giận đến tim đập gia tốc. Anh cùng Hàn Phi Diệp đều nghĩ là đối phương không tiếp điện thoại, chính là không muốn liên lạc với mình, lại không nghĩ tới việc liên lạc với nhau thông qua con đường khác, kết quả liền bị kỹ xảo của Triệu Cẩm Tân lừa gạt.

Hàn Phi Diệp nói giọng khàn khàn: "Tiểu Sóc, tôi vẫn hi vọng cậu có được hạnh phúc, bất kể có ở bên cạnh tôi hay không, thế nhưng người này, tôi không cảm thấy cậu ta thật lòng."

Triệu Cẩm Tân nhướn mi mắt, lạnh giọng nói: "Tôi có thật lòng hay không sao anh biết?"

Hàn Phi Diệp hung hăng trừng hắn: "Cậu đối đãi như thế nào với người ngủ chung giường với mình, so với tôi cậu hiểu rõ hơn mà."

"Đó là do hắn chơi không nổi." Triệu Cẩm Tân đùa cợt cười, "Đã chơi không nổi, tại sao lại đồng ý chơi, đây không phải là hắn tự tìm khổ sao."

AI ĐEM AI LÀ THẬTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ