98 [Đoản văn] Sinh nhật Triệu Cẩm Tân

162 1 0
                                    

Đêm trước sinh nhật Triệu Cẩm Tân, Lê Sóc đang ở Singapore tham dự hôn lễ của một người bạn, sau khi hôn lễ kết thúc, anh vội vã chạy đến sân bay, mua vé dự bị của chuyến bay cuối cùng trở về Bắc Kinh, để có thể vừa kịp cùng Triệu Cẩm Tân đón sinh nhật.

Nhưng khi đến sân bay lại được thông báo rằng Bắc Kinh có tuyết lớn, chuyến bay bị delay.

Lê Sóc bất đắc dĩ phải gọi điện cho Triệu Cẩm Tân, áy náy nói: "Cẩm Tân à, chuyến bay bị delay, hôm nay tôi không chắc có thể trở về kịp."

"Ừ, Bắc Kinh tuyết rơi rất lớn." Triệu Cẩm Tân quan tâm nói, "Anh ở phòng nghỉ nghỉ ngơi cho tốt đi, không cần gấp, chờ khi anh bay về tôi sẽ đến đón anh."

"Cậu đừng đến đón, cũng không biết phải chờ mấy tiếng nữa." Lê Sóc thở dài, "Hôm nay là sinh nhật cậu, tôi rất muốn trở về cùng cậu đón sinh nhật."

Triệu Cẩm Tân cười nói: "Lê thúc thúc đã mua quà cho tôi chưa vậy?"

"Dĩ nhiên là mua rồi.

"Quà gì vậy?"

Lê Sóc vừa cười vừa nói: "Cái đó nhất định phải giữ bí mật."

Triệu Cẩm Tân nhẹ giọng nói: "Thật muốn gặp anh quá, anh mãi mãi là quà tặng tốt nhất của tôi."

"Hy vọng tuyết nhanh ngừng rơi a." Lê Sóc bất đắc dĩ nói: "Hôm nay cậu đón sinh nhật thế nào?"

"Tôi không có kế hoạch gì, đợi anh về rồi nói."

" Ngoan, cùng bạn bè ra ngoài ăn bữa cơm đi, bánh sinh nhật tôi vừa đặt sẵn cho cậu rồi."

" Không muốn ra ngoài, tôi chỉ muốn cùng anh đón sinh nhật thôi." Triệu Cẩm Tân làm nũng nói, "Tôi muốn chờ Lê thúc thúc quay về cùng tôi ăn sinh nhật."

Lê sóc cười nói: "Nhưng lúc tôi trở về, có lẽ đã qua 12 giờ."

"Sẽ không." Triệu Cẩm Tân vui cười nói: "Tình yêu của chúng ta có ma thuật, có thể làm thời gian ngừng lại."

Lê Sóc phụt một tiếng bật cười: "Càng ngày cậu nói chuyện càng buồn nôn."

"Vậy sao, có lời còn buồn nôn hơn nữa anh có muốn nghe không? " Triệu Cẩm Tân cười nhẹ nói.

"Được rồi, tôi sợ cậu rồi. " Lê Sóc cười nói," Ở nhà chờ tôi, tôi sẽ cố gắng trở về. "

Chuyến bay bị delay đến hơn 6 tiếng đồng hồ mới cất cánh, Lê Sóc nhiều lần xem thời gian, nhưng tính thế nào cũng không thể trước 12 giờ kịp về đến nhà, trong lòng rất phiền muộn. Anh tranh thủ ngủ một giấc trên máy bay, nghĩ sau khi về đến nhà nhất định phải "đền bù" cho Triệu Cẩm Tân thật tốt.

Tỉnh lại sau một giấc ngủ, cuối cùng cũng về đến Bắc Kinh.

Lê sóc xách hành lý đơn giản lên, vội vã ra khỏi cửa, anh vừa mở điện thoại ra, liền thấy mấy tin nhắn Triệu Cẩm Tân gửi tới: Lê thúc thúc, tôi ở sân bay đợi anh.

Lê Sóc vội vàng gọi lại.

"Bảo bối, anh hạ cánh rồi?" Triệu Cẩm Tân vui vẻ nói: "Tôi đang ở sảnh chờ."

"Muộn như vậy sao cậu còn tới sân bay." Lê Sóc nhìn đồng hồ, đã sắp đến mười hai giờ rồi.

"Nếu không kịp đón sinh nhật cùng tôi, anh lại tự trách." Triệu Cẩm Tân cười nói: "Vả lại tôi cũng muốn ngay hôm nay phải gặp được anh mà."

Trong lòng Lê Sóc nóng lên: "Vậy cậu đợi tôi, tôi lập tức ra ngay. Cậu... cậu đừng ngắt điện thoại."

"Tôi không ngắt." Triệu Cẩm Tân cười nói, "Oa, còn có năm phút, thật kích thích nha."

Lê Sóc dở khóc dở cười: "Kích thích cái gì, trời lạnh như vậy, lại có tuyết rơi, lý ra cậu nên ở nhà ngoan ngoãn chờ tôi."

"Trời lạnh như vậy, lại có tuyết rơi, anh càng cần để tôi ôm một cái." Triệu Cẩm Tân ôn nhu nói: "Lê thúc thúc, bây giờ anh thật giống như cô bé lọ lem của tôi, khác biệt chính là, trước mười hai giờ anh phải xuất hiện trước mặt tôi."

"Vậy nếu tôi không đến kịp thì sao?"

"Vậy cũng không sao, anh không phải là cô bé lọ lem, thì có thể là công chúa Bạch Tuyết, cần tôi hôn anh một cái."

Lê Sóc bật cười một tiếng: "Tôi sắp đến rồi, hôm nay cậu mặc quần áo màu gì?"

AI ĐEM AI LÀ THẬTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ