Jungkook nén thở dài, nằm gục trên bàn chán nản ngắm nhìn tờ lịch nhỏ nhét trong hộp bút.
Nhanh thật! Đã hai năm kể từ ngày sinh nhật đó. Hiện tại cậu đã là học sinh cuối cấp rồi, áp lực thi cử khiến Jungkook sụt đi tận mấy cân. Nhưng may mắn rằng số cơ rắn chắc đó vẫn tồn tại theo năm tháng.
Một buổi học nữa lại kết thúc. Jeon Jungkook ngồi thẫn thờ trong lớp học chưa muốn đi về. Cậu thở dài nhìn lên chiếc bảng đen đã chằng chịt phấn trắng, dạng toán mới vừa học thật sự rất khó, Jungkook đau đầu cũng không nghĩ được cách giải, vậy mà Hoseok và Jimin múa vài nét bút là hoàn thành. Học giỏi là một việc, truyền lại kiến thức lại là việc khác, cậu có nhờ hai người giảng lại nhưng họ càng nói cậu càng cảm thấy mông lung, rối như tơ vò.
Ông trời ơi, sao ông sinh ra Jeon Jungkook này rồi còn đẻ ra thêm toán học làm gì chứ!?
Nhưng ngược lại, đối với các môn xã hội cậu lại nắm rất chắc, đặc biệt là văn học. Jungkook có thể dành ra hàng giờ đồng hồ để nghiền ngẫm một bài văn nhưng không thể bỏ ra nửa tiếng để giải toán. Cũng chính vì vậy, điểm số của cậu có sự chênh lệch khá lớn.
Chán nản với đống bài tập ngổn ngang trên bàn, Jungkook tựa đầu vào tường, tay mân mê bộ màu mới được tặng. Cậu chỉ muốn vẽ, vẽ và vẽ mà thôi, đôi khi cũng tự viết ra những câu văn bay bổng. Jungkook lúc này lại nghĩ đến Hoseok và Jimin, muốn gọi điện cho họ cầu cứu thì sau lưng một bóng đen từ từ lại gần, đặt bàn tay to lớn lên vai cậu.
"Jungkook."
Cậu không ngần ngại quay lại quát thẳng vào mặt hắn.
"Chú làm gì mà lén la lén lút vậy? Chú không thể phát ra tiếng động khi vào phòng sao? Em quen với việc này rồi mà còn bị làm cho giật mình, chứ phải người khác là chú chắc chắn sẽ bị đấm."
Kim Taehyung đối với kiểu ăn nói thế này của cậu thì có chút không vừa ý, tuy vậy hắn không thể hiện ra bên ngoài mà chỉ nhỏ giọng nói với cậu, nghe kỹ lại thì có chút gì đó răn đe.
"Nói cho em biết chưa ai từng dám làm vậy đâu, chỉ riêng Jeon Jungkook em là có gan gân cổ lên quát tôi thôi."
Jungkook nghe vậy thì không nói gì thêm, cậu quyết định mặc kệ hắn luôn. Có vẻ là từ khi tiếp xúc với Taehyung, mức độ bướng bỉnh của cậu đã đạt lên tầm cao mới. Hắn cũng lười truy cứu thêm mà chậm rãi bước lại gần bàn học.
"Không giải được toán?"
"Vâng, nhưng mà thế thì sao chứ? Bộ chú sẽ giúp em sao, nhưng khó lắm đấy chú làm nổi không?"
Nhận thấy ý cười trong lời nói của cậu, hắn không tức giận mà thay vào đó nâng cằm bắt cậu nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Chẳng có gì làm khó được tôi cả." Càng nói Taehyung càng sát lại gần cậu.
"Thế chú tự xem đi."
Jungkook giơ vở ra trước mặt hắn tự cứu bản thân khỏi tình huống khó xử này. Chẳng biết tại vì sao mà khi nãy nhìn vào đôi mắt như hố sâu của Kim Taehyung, trong lòng cậu lại mang một cảm xúc mới chưa từng trải qua bao giờ. Chỉ biết rằng thời khắc đó trái tim Jungkook như hẫng mất một nhịp, mà nhịp đó lại vô tình rơi vào nơi ngực trái Taehyung.
BẠN ĐANG ĐỌC
[TaeKook] CHÚ VỆ SĨ CỦA TÔI
FanfictionKim Taehyung? Cái con người bí ẩn đó...hắn đang làm cái gì vậy? Khẩu súng đó là sao chứ? ____ • Author: _hannakim98_ 🌹 • Thể loại: boy love, mafia, h, he. • Nhân vật: Kim Taehyung x Jeon Jungkook, Kim Namjoon, Kim Seok Jin, Min Yoongi, Jung Hoseok...