Trong lúc mơ màng giữa sự sống và cái chết, một bàn tay ấm áp đã nâng đỡ cả cơ thể cậu dậy, đeo vào cho cậu một chiếc mặt nạ dưỡng khí, dìu thân thể nặng trĩu vì đau đớn tê dại của cậu ra khỏi đống đổ nát.
Nhất Bác thực sự quá đau để duy trì trạng thái tỉnh táo, mặc cho người này muốn mang cậu đi đâu, cậu liền thuận theo mà làm.
Nhưng cái mùi tỏa ra từ người này, thật quen! Như cái mà cậu từng ngửi trong bệnh viện.
Ngẫm một chút, chính là mùi thuốc khử trùng! Vậy người này chắc hẳn là bác sĩ, cậu cố gắng trụ được đến bây giờ quả không lãng phí, dù sao ông trời đã phái một vị cứu tinh đến cứu cậu rồi.
Một tiếng súng bất chợt vang lên làm đứt đoạn suy nghĩ của cậu. Người đang dìu cậu kia bước chân dần chậm lại, mồ hôi chảy đầm đìa, cánh tay thoát lực như muốn thả cậu xuống lại một lần nữa xốc cậu lên rồi đi tiếp.
Nhất Bác phát hiện một dòng ấm nóng chảy qua tay cậu, nó xuất phát từ vai của người đang dìu ấy, lại là cái mùi khó chịu quanh quẩn quanh đầu mũi cậu nãy giờ, cái mùi máu khó ưa ấy tại sao lại ở đây chứ? Cậu đoán người này chắc đã trúng phải phát đạn ban nãy, nhưng…
Cậu không còn tỉnh táo nữa, đã mất quá nhiều máu rồi, tình thế thật không hay chút nào, cậu vẫn còn người đang chờ ở nhà, cậu phải về. Dù thế nào, cậu cũng phải về, không thể từ bỏ ở đây được!
Sau khi thoát khỏi cái khu vực nóng bức người ấy, Nhất Bác với chút thần trí còn xót lại cảm thấy đã đến rất gần nơi tập trung ban đầu rồi, nhưng... một, hai, rồi ba phát súng nữa lại vang lên, cùng lúc đó người bên cạnh choàng tay sang, ôm trọn lấy thân thể cậu, đau đớn kêu lên một tiếng rồi cả hai cùng ngã nhào xuống.
Trước khi vì va chạm mạnh với mặt đất mà ngất đi, cậu mơ hồ cảm thấy tiếng động vang lên vừa rồi thật thống khổ, đớn đau, nhưng có chút gì đó cũng thật quen tai, người này thực ra là ai chứ?
Lờ mờ mở mắt ra, cái thứ ánh sáng này thật chói chang, như thể đã rất lâu rồi cậu không được nhìn nó. Vô thức giơ cao đôi tay cuốn đầy băng gạc trắng mà che đi ánh sáng khiến hai mắt nheo chặt lại, cậu nghe thấy tiếng động của ai đó ngồi bên cạnh.
“Nhất Bác! Nhất Bác! em tỉnh rồi à? Bác sĩ Phong, em ấy tỉnh lại rồi! Cậu vào xem sao đi này!”
“Minh Viễn, em…”
“Đừng vội cử động, em bị thương nặng lắm đấy!”
Nhất Bác theo quán tính đưa tay lần nữa lên nhay nhay một bên thái dương, lông mày khẽ chau lại, cố gắng nhớ lại những gì vừa xảy ra.
“Lúc đấy may có em đẩy đội trưởng Đông Phong ra, nếu không thì cậu ấy chắc cũng chẳng hồi phục nhanh như vậy! Còn nữa, mọi người trong cả hai đội gần như đều hồi phục rồi, vụ án đã được giải quyết, pháp y cũng làm việc xong trong lúc em đang hôn mê rồi, chi tiết thì lúc sau hẵng nói. Bây giờ em cứ ngoan ngoãn nằm đây tĩnh dưỡng đi!”
Nhẹ nhàng nâng lên khóe miệng, có chút đau đớn mà nhìn xuống toàn thân bị băng bó, cậu đã nghĩ rằng mình không thể qua được lần này. Biển lửa lúc ấy quả thực là một cơn ác mộng, may mắn thay ông trời vẫn còn thương cái mạng nhỏ này của cậu mà giữ nó đến tận bây giờ.
![](https://img.wattpad.com/cover/284124161-288-k784621.jpg)
YOU ARE READING
[BJYX] [HOÀN] PHÁO HOA
FanfictionBJYX Thể loại: niên hạ, bác sĩ × cảnh sát, ngọt, ngược, HE "Giữa trần thế nhiễu nhương đầy căm ghét và thù hận, định mệnh vẫn tồn tại để thắp lên hy vọng cho cuộc sống. Ngỡ như là tình cờ gặp gỡ, lại lưu luyến ngàn đời không nguôi..." "Tiêu Chiến, m...