6.Trấn nhỏ quái đản 06

589 96 12
                                    

Tác giả: Bạch Cô Cô
Edit: Chin

Sở Tu rời thùng rác chưa được vài giây, trên đỉnh đầu liền cuối xuống một người.

“Anh tới thật à?”

Thanh niên mờ mịt nghiêng nghiêng đầu: “Không phải cô kêu tôi sao?”

Sở Tu nhịn không được cười: “Đúng đúng đúng, nhưng tôi không nghĩ tới anh thật sự sẽ tới, dù sao thì buổi tối bên ngoài rất nguy hiểm.”

“Chúng ta không phải kết minh sao?” Thanh niên biểu tình càng nghi hoặc.

“Là tôi suy nghĩ nhiều, chúng ta đi thôi?” Sở Tu và thanh niên cùng nhau rời đi, tuy rằng ban đêm trên đường phố thập phần âm trầm, nhưng bên cạnh có người cùng nói chuyện, thật ra có thể thả lỏng một chút.

Hai người một bên nói chuyện phiếm một bên đi về phía trước, trao đổi một ít tin tức, Sở Tu phát hiện anh thật sự đặc biệt cẩn thận, bởi vì rất nhiều manh mối đều phải tỉ mỉ cẩn thận mới biết được, một cô gái như cô cũng không bằng anh.

“Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên của anh, tôi tên Sở Tu.”

“Tôi tên Úc Thời Dịch.”

“Thời thế đổi thay?”

“Đúng vậy, chính là nó.”

Hai người bọn họ thấp giọng nói chuyện với nhau, phía trước cách đó không xa đột nhiên có tiếng vật nặng rơi xống, hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, nhanh chóng đi qua.

Chờ đến lúc bọn họ đến nơi, hẻm nhỏ cũng chỉ còn lại một một người quỳ rạp trên mặt đất.

Xem thân hình là con gái, tứ chi đều hơi vặn vẹo, thân thể còn hơi hơi run rẩy.

Chung quanh không có những người khác, chỉ có cô gái này, hai người lại gần, Sở Tu ngồi xổm xuống nhìn xem, cô gái chỉ còn có một hơi thở cuối cùng, cô ấy mở to tròn đôi mắt, há miệng thở dốc, nhưng cái gì cũng không thể thể nói ra, chỉ có máu tươi liên tục trào ra từ miệng..

Sau đó cô gái liền tắt thở, thẳng đến khi tắt thở, cũng không thể nói ra một chữ, chỉ có đôi mắt tuyệt vọng mở to.

“Là cô ấy…”

Cô gái có đồng đội bị chết trong buổi tối đầu tiên.

Úc Thời Dịch tuần tra bốn phía, không có phát hiện bóng dáng hung thủ, nhưng đột nhiên Sở Tu ý thức được cái gì, ngẩng đầu vừa thấy, trên đỉnh gác chuông có một người đang đứng, nhưng giây lát đã không thấy tăm hơi.

Sở Tu nhìn xem gác chuông, nhìn lại cô gái trên mặt đất: “Cô ấy hẳn là rơi từ trên đỉnh gác chuông xuống, không phải đẩy mà là vứt, bởi vì nếu là đẩy xuống dưới, hẳn là phần lưng chạm đất mới đúng.”

Nói cách khác cái này cô gái hẳn là sống sờ sờ bị ngã chết, bởi vì gác chuông rất cao, trên người cô cũng không vết thương trí mạng khác.

“Cho nên vì sao buổi tối cô ấy không trở về nơi ở ?” Úc Thời Dịch có chút khó hiểu: “Tất cả mọi người đều cảm thấy buổi tối ra cửa là rất nguy hiểm, hơn nữa cô ấy cũng không giống như là một cô gái to gan.”

Ở trong game chạy trốn làm đại lãoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ