Chương 15: Tác phẩm

603 33 1
                                    

Chương 15: Tác phẩm.

Nằm viện vài ngày, Bạch Tĩnh An không thể kiên trì nữa, bởi vì cậu không thể làm được gì, cậu còn phải hoàn thanh bản vẽ và bài vở dang dở những ngày qua.

Nhiễm Mộ Húc cảm thấy bất lực, người kia quả nhiên không sao, bệnh án mà bạn anh đưa tới cũng đã ghi rõ, thể chất yếu nên chỉ có thể từ từ điều dưỡng, vì thế anh nhanh chóng lái xe đưa cậu đến trường.

Bạch Tĩnh An vừa mở cửa định xuống xe thì tay cậu bị ai đó túm chặt, cậu quay đầu lại nhìn đối phương: "Sao vậy anh?"

Nhiễm Mộ Húc chăm chú nhìn người đối diện, nghiêm túc nói: "Có chuyện gì thì phải gọi cho anh. Mỗi ngày anh đều sẽ mang đến ít đồ ăn và đồ uống dinh dưỡng cho em, em đừng từ chối, sức khỏe của em không tốt, bé cưng nghe lời anh."

Bạch Tĩnh An cảm thấy mình không thể từ chối, người kia vẫn luôn đối xử tốt với cậu, hơn nữa trong bệnh viện chăm sóc cho cậu rất chu đáo, vì vậy cậu gật đầu đồng ý: "Vâng, anh đi đường nhớ cẩn thận."

Cậu vẫy vẫy tay rồi rời đi, Nhiễm Mộ Húc thở dài nhìn cục cưng của mình rời đi, trong lòng lại đang nghĩ có phải cục cưng thích mình thêm một chút rồi không, sau đó anh nhanh chóng đến công ty.

Mấy ngày nay việc ở công ty đều giao phó cho Ninh Dung Hứa, người kia chắc sẽ lải nhải không ngớt, anh day day thái dương rồi bước vào phòng làm việc.

Quả nhiên đối phương thấy anh trở lại, thản nhiên cười nói: "Người bận rộn đã quay về rồi, tôi còn tưởng công ty này là do tôi lập nên đây."

Nhiễm Mộ Húc thờ ơ nói: "Có phải cậu thành lập không thì chưa biết, cậu tới công ty mà không xử lý công việc thì chuẩn bị thành kẻ lười biếng đi, sau này cũng không nuôi nổi người yêu, người ta chỉ có thể cùng cậu lưu lạc mà thôi."

Ninh Dưng Hứa cứng họng khi nghe những lời nay, oán giận nói, "Rõ ràng lần nào cũng là lỗi của cậu, rột cuộc tại sao lại thành lỗi của tôi, cậu đúng là ghê gớm mà."

Nhiễm Mộ Húc liếc hắn một cái, quyết định cho đối phương nghỉ hai ngày, mấy ngày nay không phải làm việc. Ninh Dung Hứa đến trường tìm cậu bé đáng yêu của mình, hắn vẫn nên thể hiện sự tồn tại của bản thân mới được.

Bạch Tĩnh An trở về ký túc xá, bạn cùng phòng đều quan tâm hỏi han: "Đã lâu không gặp An An, cuối cùng cậu đã trở về."

Cậu là con một nên không có anh chị em và người bạn tốt duy nhất của cậu là Điền Dương, lên đại học cậu không ngờ đến bạn cùng phòng sẽ quan tâm đến mình như vậy cho nên cậu cảm thấy rất xúc động.

Cậu mỉm cười: "Không sao đâu, mấy ngày nay cảm ơn mọi người." Sau đó lại cùng nhau trêu đùa vài câu.

Bạch Tĩnh An cầm bản vẽ đến thư viện để sửa chữa một chút, cậu vẽ rất nghiêm túc, lúc sau lười biếng duỗi eo, màn hình điện thoại trên bàn bỗng lóe lên: "Tĩnh An, quay về trường rồi sao? Tớ nghe bạn cùng phòng nói cậu bị cảm? Cậu đã đỡ hơn chưa?"

Lúc sau cậu mới nhớ ra người này là ai, nhắn lại: "Tớ về trường rồi, tớ không sao."

Cất điện thoại rồi thu dọn đồ đạc, sau đó cậu đến phòng giáo viên để nộp bản thảo. Cậu gõ cửa, giáo viên nhìn cậu, nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Mọi việc đều tốt chứ? Thời gian vẫn còn nhiều em đừng vội, điều quan trọng là phải biết giữ gìn sức khỏe."

[ĐAM MỸ/EDIT] ĐÓA HƯỚNG DƯƠNG CỦA ANH (HOÀN)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ