Chương 7: Hơi Ấm

28 3 0
                                    

Trước mắt hắn là tiểu cô nương dáng người nhỏ nhắn mặc hồng y rực rỡ mỹ lệ, yêu kiều mà không kém phần hoạt bát đáng yêu. Nàng giống như một làn gió xuân thơm ngọt thổi qua Cửu Thiên điện vẫn luôn ảm đạm kém sức sống này, đẹp đến chói mắt.

Hắn không biết từ lúc nào mà nha đầu xấu xí ấy lại trở nên xinh đẹp như vậy, hoặc là, hắn chưa từng thực sự nhìn kỹ nàng. Bởi vì nàng ngày thường đều rất tùy ý, tóc tai luôn rối tung vì chạy nhảy khắp nơi, mặt cũng nhợt nhạt vì không trang điểm. Không ngờ, khi nàng y phục chỉnh tề, trang điểm lên trông lại xuất sắc đến thế.

Khoảnh khắc thất thần trôi qua rất nhanh, nháy mắt biến mất như chưa từng có. Hắn dùng vẻ mặt lạnh lùng hướng về nàng nói:

"Nếu ngươi còn tiếp tục chậm chạp khiến cho ta đến trễ, đừng trách bản hoàng tử..."

Hắn còn chưa nói xong đã thấy nàng vấp phải vạt váy, lảo đảo như muốn ngã lăn xuống dưới thềm bèn nghĩ cũng không nghĩ, lập tức lao tới đỡ lấy thân ảnh xinh đẹp kia vào lòng. Lần ôm này rất khác với lần đầu tiên khi gặp mặt, khi ấy nàng tuy có chút đẫy đà nhưng ôm vào người lại rất dễ chịu, còn bây giờ nàng vừa gầy lại vừa nhỏ lọt thỏm trong lồng ngực hắn làm cảm giác có chút không thoải mái cho lắm. Hắn thầm nghĩ mình nhất định là đã bị quỷ ám rồi, vì sao lại có thể nghĩ đến việc ôm nàng có dễ chịu hay không cơ chứ?

Sau khi tiếp được nàng rồi hắn liền đẩy nàng cho Tiểu Trúc, quay người bước đi về phía chính điện nơi đang tổ chức yến tiệc. Tiểu Trúc thấy hắn rời đi liền vội vã giúp nàng lấy lại thăng bằng, một chủ một tớ lật đật chạy theo phía sau tên nam nhân kia.

Hôm nay nàng mặc một bộ y phục hồng nhạt điểm xuyết thêm mấy đóa hoa sen được thêu bằng chỉ vàng vô cùng tinh tế nhưng lại có những năm lớp áo làm nàng cảm thấy nặng nề vô cùng, càng chưa nói đến đống trang sức trên đầu cũng nặng không kém làm nàng chỉ vừa mới chạy một lúc đã thở không ra hơi, nhịn không được mà la ầm lên:

"Lăng Minh Hiên ngươi đứng lại cho ta!"

Nghe được tiếng nàng gọi, Lăng Minh Hiên giật mình quay người lại, vẻ mặt như sắp giết người đến nơi. Nàng thế mà dám gọi thẳng cả tên lẫn họ của hắn?

"Ngươi rốt cuộc có phải nam nhân không vậy? Ta tốt xấu gì cũng là vị hôn thê của ngươi, hơn nữa chờ cũng chờ rồi, ngươi không thể đi chậm lại một chút sao?"

Nàng thở phì phò, hai mắt trừng lớn nhìn hắn như chỉ hận không thể lao tới nuốt hắn vào bụng.

"Trách ngươi chân ngắn đi chậm mà thôi." Lăng Minh Hiên chỉ lạnh nhạt liếc nhìn tiểu nữ nhân đang phồng mang trợn mắt với mình một cái rồi quay đi, cố gắng không nhìn gương mặt kia. Gương mặt nàng bây giờ đang ửng hồng phần vì vừa rồi chạy quá mệt, phần vì quá tức giận nhưng rơi vào mắt hắn lại đáng yêu chết đi được, khiến tim hắn một lần nữa nhộn nhạo không yên.

"Ngươi cứ thử mặc trên người mấy lớp y phục, sau đó đội trên đầu một đống vàng bạc xem, ta xem ngươi có đi chậm hay không! Nam nhân thô tục!" Nàng bĩu môi bắt bẻ lại, tức giận khoanh tay nhìn tên nam nhân không biết thương hoa tiếc ngọc nọ.

Tương Kiến Phi HoanNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ