Chương 28 (tt)

921 94 16
                                    


  Cô gái dưới ánh nắng vàng nhàn nhạt bẽn lẽn cười. Gò má vì thế cũng đỏ ửng lên trông thật yêu mắt. Thầy hiệu trưởng lúc này mới chầm chậm bước ra hàng ba. Nữ nhân lễ phép lại còn duyên dáng gật đầu chào hỏi.

  "Con là ai? Đến tìm người quen ở đây sao đa?"

  "Dạ không có, con là con gái của chủ nhà. Mẹ bảo con mang ít trái cây biếu thầy và các anh" Lời nói dịu dàng như cánh hoa mỏng manh phát ra giữa không trung. Thầy hiệu trưởng nghe thế vui vẻ mời cô vào nhà. Các cậu đang ăn dở cũng phải tạm gác qua, đi rót trà mời khách.

\*

Gian nhà tuy chẳng rộng là bao, lại có thêm nhiều người vây quanh nên không khí có chút chật hẹp và oi bức. Thầy hắn tuổi cũng đã già, muốn đến chỗ nào yên tĩnh để hóng mát vì thế nhẫn tâm bỏ lại cô gái này cho đám thư sinh của mình chiêu đãi.

"Thầy đi chốc sẽ về, con ở lại chơi với mấy anh nhé?"

Mấy cậu nghe thế liền luống cuống cả lên, trước giờ đã gần gũi với nữ nhân xinh xắn thế này bao giờ chứ? Nhưng thiệt tình thì có cậu Hoàng, Thành với Long ngại thôi. Chứ còn hắn và Trịnh Khang cũng chẳng buồn để ý đến, vì họ đã có người trong lòng rồi đa.

"E-em tên gì nhỉ?" Thành mấp máy đôi mắt có nốt rùi son đo đỏ. Tay vô thức đưa lên gãi đầu cười khì khì.

"A... đúng đ-đúng ha! Em ở đ-đâu?" Tiếp lời là cậu Hoàng, tay chân cũng bối rối có khác gì bạn học mình đâu?

"Em con c-cái nhà ai mà xinh thế? A... không phải, ý anh l-là em bao tuổi rồi?" Cậu Long thân hình cường tráng, vạm vỡ thế. Mặt cũng bảnh trai chẳng chê đi đâu được, thế mà đứng trước cái đẹp cũng ấp úng như ngậm hột thị trong miệng mình.

Thái Hanh và Trịnh Khang yên vị trên chiếc ghế bành học bài. Họ chán ghét cái không khí này, lắc đầu ngao ngán vì tụi bạn cứ như hồn bay phách lạc. Nói ra toàn những câu ngớ ngẩn.

"Em tên Nguyễn Thu Lan, hết năm nay là em tròn 17 tuổi. Nhà cha mẹ em cũng gần đây thôi, mẹ em là bạn của thầy" Thu Lan nói tới đây hơi hơi nghiêng đầu cười mỉm. Tim các cậu trai thầm đánh trống loạn xạ, lòng ráo rít như trẩy hội mùa xuân. Người đâu là dịu dàng, tánh nết lại đoan trang, xinh xắn thế này chắc chỉ có tiên giáng trần.

"Anh là Hoàng, năm nay an-"

"Anh là Long nè"

"C-còn anh là Thành"

Thu Lan thấy mấy cậu dễ mến quá, công tử miền tây, ruộng lúa cò bay thẳng cánh ấy vậy mà chẳng khó gần một tí nào. Thầm đánh giá các anh thư sinh này vừa có sắc lại vừa có tài. Hay nói đúng hơn là 'tài sắc vẹn toàn'.

Nhắc đến nữ nhân mới xực nhớ lại, lúc nảy vừa đến có va mắt phải một cậu rất bảnh trai, lại là tiêu soái nhất trong các anh ở đây. Lòng có chút chút thích người ta, chính là thích ngay lần đầu gặp mặt.

"Thái Hanh! Trịnh Khang! Làm gì mà học mãi thế? Đến đây làm quen với em nó xem nào" Cậu Thành hí hửng ngoái đầu ra phía sau ngoắc ngoắc hắn. Trịnh Khang cảm thấy khó chịu mới lên tiếng đáp trả.

[ Taeguk ] BÓNG NHỎ BÊN SÔNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ