Trong căn phòng cũ mờ tối, một sợi xích sắt uốn lượn trên sàn nhà. Phía cuối xích sắt một người đàn ông không rõ tuổi tác cuộn tròn mình trong gốc.
Ánh sáng nhàn nhạt qua cửa sổ khép hờ chíu lên người đàn ông, mai tóc hắn rối tung, y phục trên người rách nát lộ da thịt chứa đầy vết thương.
Cánh cửa bị người dùng lực đạp mở toang ra, sau cánh cửa là 5 6 người đàn ông to con trên mặt treo nụ cười ghê tởm, họ từng bước tiến lại gần Diệp Tử Kỳ, nghe tiếng động, nam nhân gương mặt vàng ọt nâng mặt lên nhìn. Sâu trong đáy mắt, tia sợ hãi dần hiện ra.
Tiếng bước chân càng lại gần, Diệp Tử Kỳ thân hình bất giác run rẩy theo, cố gắng cuộn chặt mình vào tường phía sau như muốn hoà người vào tường. Nhưng cả người lại vô lực, ngay cả sức mở miệng cũng không được, xung quanh cơ thể lạnh lẽo như hơi vào hầm băng ngàn năm.
Bên tai truyền đến cười khà khà, một cánh tay từ đám người đưa ra nắm lấy quần hắn kéo xuống lộ ra thân dưới xưng tím dính nhớt chất nhầy không lỡ nhìn.
Hai chân bị người banh ra, không một tiếng động bị hoa hành xấu xí đâm vào cùng tiếng thở dài thoả mãn bên tai. Tiếp theo, cằm hắn cũng bị nắm lấy, nhét đầy ghê tởm hôi tanh hoa hành vào miệng.
"Haha...đồ kỹ nữ, ngươi xem ngươi như con chó cái bị bọn ta thao, nói xem có thoải mái không? Ahaha." Một giọng nói khàn đặc sắc bén vang lên.
Đám người ha hả cười theo.
Diệp Tử Kỳ như chết lặng mặc họ làm gì trên người, không biết là vô cảm hay là đã quen thuộc với tình trạng hiện tại. Hai mắt y mở to nhìn về ánh trăng bên ngoài cửa sổ. Nhìn nó dần bị áng mây đen che khuất, rồi lại nhẹ nhàng đi qua.
Không biết trải qua bao lâu, Diệp Tử Kỳ cảm thấy chính mình như trải qua mười tám tầng địa ngục trong truyền thuyết, không biết đám người đã đi chưa, đã đi từ lúc nào. Từ khoé mắt chảy ra dòng lệ huyết, lệ huyết từ từ lăn xuống trên đường mặt gày gò đến đáng thương rồi cùng huyết tươi bên khoé miệng đi xuống chiếc cổ thon dài.
Hơi thở hắn dần yếu đi, "Ngũ Lục" trong người đã phát tác hoàn toàn. Lục phũ ngũ tạng hắn dần bị ăn mòn.
Cảm giác cái chết càng đến gần, bất giác Diệp Tử Kỳ cong khoé môi cười tươi. Một nụ cười xuất phát tự tận trong lòng.
"Không xong... Người đâu, Diệp sư thúc tự tử rồi."
"Diệp Tử Kỳ chết rồi, người đâu.."
Diệp Tử Kỳ cả người lơ lửng trên không, hắn thấy hắn lúc nhỏ, hắn thấy sư tôn luôn nuông chiều hắn nhưng lại nhận thêm sư đệ, hắn thấy sư muội ôn nhu luôn kêu sư huynh...hắn thấy...bọn họ bỗng hoá thành những ác ma đang vồ đến hắn.
Cảm thấy bản thân nên mở mắt, nhưng hắn vô lực. Như có người ra sức dùng tay che mắt hắn lại.
Trong bóng đêm vô tận, một thanh âm cứng ngắc không rõ buồn vui vang vọng vào lỗ tai hắn.
[Ngươi hận không?]
Là ai đang nói!?
Diệp Tử Kỳ vùng vẩy thoát khỏi bàn tay đó, hai mắt hắn run rẩy mở ra, nhìn bốn phía, hắn không phải đã chết rồi ư?
