Trí Tú được đưa về tướng quân phủ trong tình trạng hôn mê, thương tích quá nặng. Trần Khánh thỉnh cầu lên hoàng thượng xin phép cho mời thái y trong cung đến cứu chữa giúp nàng. Thái y bận rộn suốt một đêm, cuối cùng cũng xử lí được vết thương cho Trí Tú nhưng nàng vì mất máu quá nhiều vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Trong khi đó, hậu cung đang tất bật chuẩn bị cho lễ xuất giá của Bảo Hoa quý nữ Bảo Trân công chúa.
Trước ngày xuất giá, theo lễ chế, công chúa được phép gặp gỡ các huynh đệ tỷ muội trong hoàng tộc, cũng như được gặp mặt tiễn biệt với các bằng hữu của mình. Tử Du mới được phép vào cung gặp công chúa. Hai nàng bằng hữu thân thiết nhất của nhau, từ nhỏ lớn lên cùng nhau vậy nhưng sắp sửa phải chia lìa. Mà còn là chia lìa không biết có còn ngày gặp lại hay không? Hai nàng vừa nhìn thấy nhau, liền xúc động ôm chặt nhau mà khóc. Tử Du đối với Trân Ni thậm chí còn thân thiết hơn cả với đại tỷ ruột thịt là Thái Anh phi. Bây giờ Trân Ni phải gả đi rồi, đi đến một nơi thật xa xôi, cách biệt với Đại Hùng. Tử Du không biết phải hình dung nỗi lòng mình như thế nào. Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện. Hết đại tỷ, rồi đến Trí Tú, bây giờ là cả Trân Ni. Cả đời nàng chỉ có hai bằng hữu, nay Trí Tú còn hôn mê bất tỉnh, còn Trân Ni lại sắp phải ra đi. Tử Du không còn biết làm sao nữa. Nàng chỉ ôm lấy công chúa khóc rồi lại khóc thôi.
Trân Ni cũng khóc cùng Tử Du. Tình nghĩa giữa các nàng với nhau tuy không có cùng huyết thống nhưng tri kỉ sắt son, là tỷ muội thân thiết nhất. Nàng hiểu cảm xúc của Tử Du. Nhưng phận là như thế, vốn không có buổi tiệc nào không tàn. Các nàng cũng không thể làm bạn thân ở bên cạnh nhau suốt đời thì cũng đành vậy. Trân Ni vỗ về an ủi Tử Du, rồi nắm chặt tay Tử Du, trân trọng cậy nhờ:
- Tử Du, ta đi rồi ngươi ở lại hãy thay ta chăm sóc tốt cho Trí Tú. Đứa ngu ngốc ấy cái gì cũng tốt, chỉ hiềm ở chỗ dễ bị kích động và nông nỗi...
Nàng rưng rưng nghẹn giọng nói tiếp:
- Nàng ta không thích hợp ở chốn kinh thành phức tạp này. Tốt nhất là đưa nàng ta rời xa nơi đây, tìm một chốn một bình an thanh tịnh mà sống...
Nói tới đây, lại chợt nhớ đến lời của Trí Tú nói với nàng, Trí Tú muốn đưa nàng rời đi, chân trời góc biển cũng muốn cùng nàng, bảo bọc cho nàng. Ngọc lệ của công chúa tuôn rơi không kìm giữ nổi. Càng nghĩ đến người kia, tâm nàng càng đau đớn biết dường nào! Định mệnh thật tàn nhẫn! Cớ sao nhất định phải phân rẽ các nàng mới cam tâm đây? Các nàng chỉ là thật lòng yêu nhau, muốn được bên nhau lại là một chuyện tội lỗi đối nghịch với ý trời hay sao? Chỉ vì bốn chữ "nghịch với thiên đạo", các nàng phải bị chia cắt đau thương đến thế này?
--------
Trong Ngọc Linh cung, Thái Anh phi ngồi thẩn thờ bên khung cửa sổ. Tin tức bên ngoài truyền đến, Trí Tú bị sát thủ tấn công trọng thương chưa tỉnh. Thái Anh lòng đau như cắt, ruột rối như tơ nhưng lại không thể làm được gì. Nàng ở trong cung Ngọc Linh bây giờ lại chẳng khác nào lãnh cung. Thời khắc trôi qua đạm mạc vô vị đến mức nàng không còn cảm giác được thật ra là mình đang sống. Nàng nghĩ đến Trí Tú, nhớ đến Trí Tú. Đứa tiểu muội này vậy nhưng lúc nào cũng lắm trò khiến người khác yêu quý. Ở cạnh nàng ấy, nàng luôn cảm thấy rất thoải mái, rất vui vẻ. Trí Tú luôn nghĩ cách làm cho nàng cười, quan tâm nàng, chăm sóc nàng. Rồi không rõ tự lúc nào, Trí Tú đi vào tâm khảm của nàng, khiến nàng lắm lúc nghĩ đến Trí Tú trong lòng đều là một mảng ấm áp hạnh phúc. Cảm giác hạnh phúc nhỏ nhoi này vậy nhưng khiến nàng vui thích và mong chờ hơn cả khoảnh khắc được sủng ái của hoàng thượng. Thái Anh phi tính cách lạnh nhạt hững hờ không nghi ngờ gì rồi. Nàng thậm chí còn là kiểu người băng lãnh đến mức có thể gọi là vô dục vô cầu. Thế nhưng từ lúc vị tiểu muội kia xuất hiện, Thái Anh bất chợt nảy sinh mong nhớ và suy nghĩ mông lung về vị tiểu muội này. Thật không rõ tình cảm này là như thế nào. Thế nhưng nghĩ đến Trí Tú, nàng đều rất vui vẻ. Ở bên cạnh Trí Tú, nàng thật thích thú lắm. Cho đến khi tin đồn Trí Tú là nữ luyến lan ra khắp hậu cung. Nàng bất chợt hoang mang nghĩ đến cảm giác trong lòng mình. Nữ luyến sao? Hóa ra giữa hai nữ nhân cũng có thể nảy sinh tình cảm như vậy? Chỉ hiềm một nỗi nam nhân và nữ nhân yêu nhau thì chính là thiên kinh địa nghĩa, thuận theo ý trời. Còn nữ nhân và nữ nhân, dù cho có tình thâm ý trọng, nghĩa lớn như sơn cũng vô dụng thôi. Chính là nghịch với mệnh trời, tất phải bị đày đọa trù dập.
![](https://img.wattpad.com/cover/277287713-288-k513808.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
|JENSOO VER| Nghìn Dặm Đến Tìm Nàng
FanficMột cái truyện chuyển ver đâyy .... Một tay trộm chuyên nghiệp trong lúc hành nghề xui xẻo thất thủ, bị truy đuổi rớt xuống cống, vô tình xuyên không về cổ đại, được gia đình một tướng quân nhận làm con nuôi. Cùng với Bảo Trân công chúa lừng lẫy tha...